XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Có vài thương nhân, không qua đêm ở huyện thành, mà là đến thua mua đồ, ở khách điểm một đêm, ngày hôm sau lại lên đường.

Một nhà khách điếm kinh doanh tốt, tất nhiên dẫn đến khách điếm thứ hai khai trương.

Đảo mắt lại qua một tháng, nhà mới của Tiêu gia đã được trang hoàng xong.

Bao gồm gia cụ Thời Khanh Lạc vẽ ra đặt làm, đã được đặt vào đúng chỗ.

Chọn một cái ngày lành tháng tốt, Tiêu gia dọn nhà.

Chuyện này thuộc về ngày đại hỉ, hiện tại Tiêu gia cũng giàu có.

Thời Khanh Lạc cùng Tiêu Hàn Tranh cũng muốn náo nhiệt một ít, vì thế liền làm tiệc tân gia.

Chẳng những người trong thôn đều đến, thôn phụ cận cũng đến không ít người.

Bạch Hủ cùng người Bạch gia ở huyện thành cũng đến.

Bạn học có quan hệ không tệ với Tiêu Hàn Tranh cũng tới không ít.

Những người này đều được sắp xếp ở trong viện, bên ngoài bày một cái tiệc tân gia trên đường xi măng, trong thôn và thôn bên cạnh, kể cả thương nhân đến nhập hàng đều có thể ăn.

Có thịt có đồ ăn chay, hơn nữa thực đơn đều là Thời Khanh Lạc đưa ra, mọi người đều cảm thấy mới mới lạ vui vẻ.

Tiếp theo người làm cho mọi người ngoài ý muốn đã đến.

Tri huyện Mạc Thanh Lăng, còn có quan to nhất phẩm về hưu mới vừa trở thành thầy của Tiêu Hàn Tranh.

Hai người vừa lúc gặp mặt, liền cùng nhau đến.

Tiêu Hàn Tranh có lễ đón người vào trong.

“Thầy, Thiếu Khanh mời!”

Tên chữ của Mạc Thanh Lăng là Thiếu Khanh, bằng hữu tốt đếu xưng hô bằng tên chữ.

Hầu Đông Thịnh, thầy của Tiêu Hàn Tranh có bộ dạng gần 50, nhưng tuổi thật đã gần 60.

Ông vô cùng vừa lòng với học sinh thân truyền Tiêu Hàn Tranh mới thu nhân này.

Nở nụ cười từ ai nói: “Nhà mới này của ngươi đặt trong rừng trúc, rất có ý cảnh.”

Tiêu Hàn Tranh thân thiết cười nói: “Nếu thầy thích, có thể đến ở một đoạn thời gian.”

Mấy ngày trước hắn được đối phương nhận làm học sinh.

Điều này làm cho các lão sư và bạn học cùng trường ngạc nhiên.

Có lẽ hắn hợp với lão gia tử, cho nên đối phương chủ động nhận hắn làm học sinh của mình.

Lúc trước lão gia tử có nhận ba học sinh, nhưng đều là mười năm trước.

Mười năm này một học sinh đều không thu nhận, vốn dĩ còn có người nói ông sẽ không nhận học sinh nữa, không ngờ ông lại học sinh sau mười năm, mọi người đều kinh ngạc.

Chuyện này cũng làm cho không ít bạn học ghen tỵ, đồng thời càng nhiều người thay đổi thái độ với Tiêu Hàn Tranh.

Hầu lão gia tử khẽ cười nói: “Nói sau đi.”

Sau đó đưa một cái hộp cho Tiêu Hàn Tranh, là quà tân gia của mình.

Ông ấy nhận tấm lòng này của tiểu học sinh này.

Mạc Thanh Lăng đưa lễ vật của mình, cười nói: “Chúc mừng Cẩn Du!”

Cẩn Du là tên mà khi Tiêu Hàn Tranh bái sư, thầy lấy cho hắn.



Sau đó lại lấy ra thánh chỉ, “Ngoài việc hôm nay tới chúc mừng, ta còn mang theo ban thưởng của Thánh Thượng cho huynh!”

Lời này vừa nói, lại làm người tham gia lễ tân gia chấn động.

Sao Tiêu gia lại được Thánh thượng ban thưởng?

Mạc Thanh Lăng đưa thánh chỉ ra, những người có mặt lập tức quỳ xuống.

Hắn ta cầm thánh chỉ đọc một lần.

Ý tổng thể chính là nói Tiêu Hàn Tranh có công dâng lên phương pháp làm xi-măng, cho nên đặc biệt ban tặng đồi núi lớn ở thôn Hạ Khê để khen thưởng.

Nội dung của thánh chỉ làm cho mọi người có chút ngơ ra.


Sao Hoàng Đế làm muốn ban thưởng cho Tiêu Hàn Tranh ngọn núi đó?

Đọc thánh chỉ xong, Mạc Thanh Lăng đưa thánh chỉ và khế núi của ngọn núi kia trao lại cho Tiêu Hàn Tranh.

Hắn ta cố ý cười nói: “Thánh Thượng biết phu thê các ngươi có ý muốn ngọn núi đó, nên trực tiếp khen thưởng cho các ngươi.”

Ý này chính là, Tiêu Hàn Tranh tự mình xin Hoàng Đế để lấy.

Trọng điểm cũng lộ ra, Tiêu Hàn Tranh ở trước mặt Hoàng Đế ghi danh, về sau tiền đồ rộng lớn.

Những người có mặt ở đấy chỉ cần không ngốc, cũng kịp thời phản ứng.

Đặc biệt là những người đồng môn với Tiêu Hàn Tranh, ai ai cũng rất phức tạp.

Bọn họ vẫn còn là tú tài, nhưng mà tên của Tiêu Hàn Tranh đã được Hoàng Đế ghi nhớ rồi.

Đừng nói đến số tiền lần trước được khen thưởng, lần này khen thưởng ngọn núi, chứng minh Hoàng Đế cũng rất xem trọng Tiêu Hàn Tranh.

Bọn họ rất ngưỡng mộ!

Sau đó mọi người mờ mịt nhìn Thời Khanh Lạc ngày càng trổ mã xinh đẹp hơn.

Tiêu Hàn Tranh đúng thật may mắn, hôn mê trên giường bệnh, lại có thể cưới được đồ đệ của lão thần tiên.

Hiện giờ vì Thời Khanh Lạc, nhiều hộ gia đình trong thôn có nhiều tiền bạc, mà sự thay đổi của Tiêu gia cũng được bọn họ coi trọng.

Người trong thôn cũng vui mừng cho phu thê Tiêu Hàn Tranh, điều đặc biệt là đạo quán của lão thần tiên cũng ở trên ngọn núi đó, về sau Thời Khanh Lạc chính là chủ nhân của ngọn núi đó, mọi cảm thấy như vậy mới đúng.

Tiêu Hàn Tranh nhận thánh chỉ bằng hai tay, cầm đi cất trước.

Sau đó mới đi ra, mời mọi người ăn uống.

Ăn uống xong, Hầu lão gia tử, Mạc Thanh Lăng và lão sư trong huyện học, đồng môn của Tiêu Hàn Tranh, cùng nhau tham quan nhà mới của Tiêu gia.

Kết cấu nhà mới của Tiêu gia có chút khác biệt so với thời bấy giờ.

Chính giữa là phòng khách, bên cạnh có một khu dành riêng cho việc tiếp khách.

Sàn phòng khách được trải gạch lát nền, nhìn rất sạch và sáng, nội thất là đồ gỗ kiểu trung.

Kiểu dáng này là Thời Khanh Lạc kết hợp với phong cách Trung Quốc thời hiện đại, cho nên khi nhìn sẽ có cảm giác tuy đơn giản nhưng vẫn sang trọng.

Gia cụ cũng khác với những nhà khác thường dùng, phía trên ghế và phần tựa lưng có lót thêm miếng đệm dày giống như một chiếc sô pha, chất liệu gỗ và màu sắc của vải cũng rất hợp, mang cảm giác thoải mái cổ điển.

Những người này cũng là lần đầu tiên thấy kiểu dáng gia cụ như vậy.

Mấy người ngồi xuống, Hầu lão gia tử nói: “Ghế này của ngươi thật không tệ.”

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Nương tử của ta nói, chiếc ghế kiểu này được gọi là sô pha.”

“Nếu như thầy thích, ta kêu thợ mộc làm cho thầy một chiếc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi