XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau khi tán gẫu mấy câu.

Thời Khanh Lạc hỏi Bạch Hủ: "Lúc chúng ta đi kinh thành, Ngô gia muốn gây phiền phức cho mẹ chồng và xưởng của ta?"

Bạch Hủ không bất ngờ nàng sẽ hỏi như vậy: "Ừ."

"Thời lão Tứ dùng chuyện lúc trước Ngô gia muốn hãm hại Tiêu huynh uy hiếp, thành công ở lại Ngô gia."

"Cộng thêm đám người Thời lão thái thái cách mấy ngày thì ồn ào một trận, Ngô gia bị quấy rầy muốn phát điên."

"Các ngươi đi kinh thành, bọn họ cảm thấy có chỗ để chui vào, tìm người muốn trộm công thức của xưởng."

"Chẳng qua trộm công thức chỉ là mặt ngoài."

"Mục đích chính của Ngô gia là tìm một lưu dân không có vợ, muốn ra tay với mẹ chồng của ngươi, phá hư danh tiếng của bà ấy."

"Nếu như mẹ chồng của ngươi bị người ta phát hiện có quan hệ mập mờ với loại người như vậy, tất nhiên danh tiếng sẽ bị hủy, còn sẽ liên lụy đến danh tiếng của tướng công của ngươi nữa."

Hắn ta dừng một chút nói: "Nói tóm lại, bọn họ muốn tìm cho Tiêu huynh một cha kế."

Trong nháy mắt vẻ mắt của Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đã thay đổi.

Bạch Hủ lập tức khoe công. "Trong lúc vô tình ta biết được tin tức này, cho nên để cho thuộc hạ nhìn chằm chằm."

"Sau đó lúc người Ngô gia chia nhau vào trong thôn hành động, thì thông báo với tộc trưởng của các ngươi, bắt mấy người muốn trộm công thức của xưởng."

"Còn chuyện của lão lưu dân không vợ kia, ta không nói rõ."

"Cũng vì vậy lão kia bị thôn dân các ngươi xem thành người đến trộm công thức, bị đưa đi đến huyện nha."

Hắn ta làm chuyện tốt, cũng sẽ không để lại tên.

Tiêu Hàn Tranh thu liễm lại lệ khí trong mắt, ôm quyền với Bạch Hủ, "Đa tạ, ân tình này chúng ta nhớ kỹ."

Hắn không nghĩ tới Ngô gia lại hèn hạ đến loại trình độ này, nghĩ ra loại chuyện buồn nôn như thế.

Mặc dù hắn đã âm thầm mời người bảo vệ nương và đệ đệ muội muội, nhưng nghe được lời Bạch Hủ vẫn không nhịn được nghĩ mà sợ.

Nếu thật xảy ra chuyện như vậy, lấy tính tình của nương, sợ là cũng chỉ có con đường tự vẫn.

Bạch Hủ khoát tay, "Trái lại chuyện này không cần, chúng ta là bằng hữu, nương huynh cũng là trưởng bối của ta, trong lúc vô tình ta biết được, tất nhiên sẽ không mặc kệ."

Thời Khanh Lạc trầm mặt: "Xem ra Ngô gia quá rảnh, chỉ muốn làm chuyện xấu."

Một chiêu này thật là quá độc.

Nàng suy nghĩ một chút nói với Bạch Hủ nói: "Nếu không ngươi chờ tướng công ta thi xong thì lại quyết định, để xem là được nhậm chức ở kinh thành, hay là bị điều đến nơi khác, khi đó còn muốn đi với bọn ta?"

Hẳn là Bạch Hủ muốn đi kinh thành phát triển buôn bán.

Bạch Hủ cười trả lời: "Coi như điều đi nơi khác, ta cũng đi theo các ngươi lăn lộn."

Cũng không biết tại sao, hắn ta luôn cảm thấy đi theo phu thê Thời Khanh Lạc, mới có tiền đồ hơn.



Hắn ta tin tưởng cảm giác của mình.

Thời Khanh Lạc bật cười, "Thật là cám ơn ngươi tin tưởng ta như vậy." "Chẳng qua cũng chứng minh, ngươi rất thông minh."

Bạch Hủ này còn rất có quyết đoán, hơn nữa nhìn người rất chính xác. Bạch Hủ: "..." Nếu hắn ta không tin bọn họ, có phải cũng là người không thông minh hay không?

Hắn ta dở khóc dở cười nói: "Ta cám ơn sự khích lệ của ngươi."

Thời Khanh Lạc hỏi: "Gần đây Ngô gia trừ muốn đối phó chúng ta ra, còn có động tác gì không?"

Bạch Hủ trả lời: "Vì phòng ngừa Mạc Tri huyện điều tra, bọn họ tẩy trắng một ít sản nghiệp."

"Ví dụ như cho vay nặng lãi, mua bán người."

Thời Khanh Lạc ngẩn người, "Bọn họ còn làm mua bán người nữa?"

Bạch Hủ gật đầu một lời khó nói hết, "Đúng, gần đây ta cũng mới biết."

"Ngô gia cấu kết với một đám mẹ mìn, những người đó bắt cóc đứa trẻ hoặc nữ tử có dáng dấp không tệ đi, giao cho Ngô gia đi bán."

"Ngô gia cũng không bán ở huyện Nam Khê, mà là bán đến phủ thành." Thời Khanh Lạc híp mắt: "Mạc Tri huyện biết không?"

Bạch Hủ lắc đầu, "Chuyện này ta không biết, nhưng Ngô gia rất xảo quyệt, liên lạc với đám mẹ mìn rất bí mật."

"Trừ phi tìm được đầy đủ chứng cứ, nếu không hoàn toàn không cách nào chứng minh giữa bọn họ có loại quan hệ hợp tác này."

"Bán người, Ngô gia nghĩ ra biện pháp hợp pháp hóa, thông qua người mối giới đi làm."

Hắn ta bổ sung, "Ta có người bạn, trước đây không lâu đứa trẻ bị bắt cóc, nhờ đến ta giúp đỡ tìm đứa trẻ."

"Ta để cho người cẩn thận điều tra, mới phát hiện có chút quan hệ với Ngô gia."

Hắn ta thở dài nói: "Nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào, chẳng qua chỉ có chút đầu mối, cho nên không có cách nào lật đổ Ngô gia."

Hắn ta nhắc nhở, "Đúng rồi, có lẽ cả nhà Ngô gia muốn dọn đi phủ thành, muốn vặn ngã bọn họ, tốt nhất vẫn là ở huyện Nam Khê tốt hơn."

Thời Khanh Lạc nhướng mày "Ngươi là muốn mượn tay của chúng ta, vặn ngã Ngô gia, nhân tiện giúp bằng hữu của ngươi tìm con trở về?"

Nếu không cần gì phải nói nhiều với bọn họ như vậy.

Bạch Hủ cũng không kiểu cách, chẳng những thản nhiên thừa nhận, còn nịnh nọt một câu, "Ngươi thật thông minh!"

Dù sao Bạch gia bọn họ cũng chỉ là thương nhân, chống lưng duy nhất thì ở kinh thành, muốn chống lại Ngô gia quá khó khăn.

Nhưng phu thê Thời Khanh Lạc lại khác, vốn dĩ đã có thù oán với Ngô gia, cũng có nhiều ngoại lực có thể mượn. Tất nhiên, nếu Ngô gia làm chuyện kinh doanh đứng đắn, cạnh tranh cũng là thủ đoạn bình thường, hắn ta cũng sẽ không có suy nghĩ muốn vặn ngã đối phương.

Nhưng sự thật sự là Ngô gia ỷ có chỗ dựa là Tri phủ, làm việc quá bá đạo lớn lối. Bạch gia bọn họ làm ăn ở phủ thành, gần đây bị chèn ép rất lớn còn bị người cố ý gây chuyện, đã bị ép đóng cửa hơn phân nửa cửa hàng, tổn thất nghiêm trọng.

Hắn ta lại nói: "Tất nhiên, chỉ cần ta có thể giúp ta sẽ giúp."

Vào lúc này Tiêu Hàn Tranh mở miệng, "Giao chuyện mà ngươi điều tra được cho ta, tạm thời ngươi không cần để ý đến."

Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị chờ thi xong khoa cử, lại vặn ngã Ngô gia và tên Tri phủ kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi