XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Khi đó Mạc Thanh Lăng ở huyện Nam Khê cũng được hơn một năm, bởi vì mỏ sắt và những công lao khác cộng thêm sau lưng có Thái tử, có cơ hội thay chức Tri phủ.

Nhưng Ngô gia lại đánh chủ ý lên người nương hắn, còn ác độc như vậy, cũng đừng trách hắn thu lưới trước thời hạn.

"Không thành vấn đề, hôm nay ta cũng mang tài liệu mình điều tra được đến."

Bạch Hủ nhìn ra được Tiêu Hàn Tranh là thật sự nổi giận.

Hắn ta vẫn luôn biết, nhìn thì vị này dịu dàng như ngọc, giống như là một công tử văn nhã chính trực, nhưng bên trong lại rất đen.

Dù sao có thể thành đôi với Thời Khanh Lạc, còn ân ái như vậy, không thể nào là con mọt sách được.

Hắn ta nhìn Tiểu Tứ một cái, Tiểu Tứ lập tức từ trong lòng n.g.ự.c cầm ra một phong thư.

Hắn ta nhận lấy đưa cho Tiêu Hàn Tranh, "Đều ở bên trong."

"Ta nghi ngờ mặc kệ là cho vay nặng lãi, hay là buôn bán người, cũng chắc chắn có chút quan hệ với Tri phủ."

"Ngô gia thông qua người phủ thành, mang người bị bắt cóc đi bán với cách thức hợp pháp hóa, nếu không thì không thể nào làm được."

Tiêu Hàn Tranh nhận lấy phong thư, "Đây là chuyện khẳng định, nếu không một tiểu thiếp sao có mặt mũi để cho Tri phủ chăm sóc Ngô gia như vậy." Chỉ có liên quan đến lợi ích, mới có thể thường xuyên che chở nhau.

Hắn hỏi với Bạch Hủ: "Còn có ai biết chuyện này không?"

Bạch Hủ lắc đầu: "Ta chỉ nói cho phu thê các ngươi."

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Chuyện này ngươi đừng nói cho những người khác, nếu không một khi tiết lộ tin tức, ngay cả ngươi cũng nguy hiểm đến tánh mạng."

Đời trước hắn còn biết, Ngô gia ngấm ngầm cấu kết làm một ít thứ liều mạng, thủ đoạn g.i.ế.c người cướp của làm không ít.

Bạch Hủ thấy hắn trịnh trọng như vậy, cũng bỏ suy nghĩ nói chuyện này cho người nhà: "Được, ta nghe theo huynh."

Sau khi Bạch Hủ rời đi, Thời Khanh Lạc đứng dậy đi tới sau lưng Tiêu Hàn Tranh.

Từ phía sau ôm lấy hắn, đầu tựa vào bả vai của hắn, "Sẽ không giống đâu, nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt, bao gồm nương, đệ đệ muội muội."

Đã rất lâu nàng đã không nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lệ khí của tiểu tướng công.

Có thể tưởng tượng được, đời trước kết quả của mẹ chồng và đệ đệ muội muội, hẳn cũng không tốt.

Tiêu Hàn Tranh được tiểu tức phụ ôm, chẳng những toàn thân cảm giác ấm áp, lòng cũng trở nên ấm áp theo.

Đúng vậy, đã không giống.

Hắn đưa tay cầm tay nàng, "Ừ, một nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt."



Hai người chỉ ôm nhau an ủi một lát như vậy, Thời Khanh Lạc nói: "Ta đi Thời gia một chuyến."

Tiêu Hàn Tranh biết nàng muốn nghe chuyện của Ngô gia, "Được."

Hắn lại nói: "Ta đi huyện thành một chuyến."

Phong thư mà Bạch Hủ đưa, hắn chuẩn bị đưa cho Mạc Thanh Lăng.

Phải vặn ngã Ngô gia, không thiếu chuyện để Mạc Thanh Lăng ra tay. Thời Khanh Lạc dùng mặt cọ lên mặt hắn, "Ừ, chúng ta chia nhau hành động."

Hai người ngồi chung xe ngựa ra cửa, đến cửa nhà Thời gia thì Thời Khanh Lạc xuống xe, Tiêu Hàn Tranh đi huyện thành.

Lúc này người Thời gia trừ phu thê Thời lão tứ ra thì mọi người đều ở đây, đúng lúc chuẩn bị muốn ăn cơm trưa.

Thấy Thời Khanh Lạc tới, người Thời gia đều sửng sốt, lập tức nở một nụ cười.

"Khanh Lạc tới à, nhanh ngồi đi." Lão thái thái phân phó với đứa cháu gái khác, "Đi lấy thêm một chén đũa đến."

Trước đó đứa cháu gái này đi kinh thành dâng hạt giống, nhìn một cái cũng biết có tiền đồ lớn. Xem như không có tiền đồ, bọn họ cũng không trêu chọc vào được.

Thời Khanh Lạc khoát tay, "Không cần cầm, một lát nữa ta về nhà mình ăn."

Lão thái thái ít khi nhiệt tình khuyên: "Ăn chút đi, hôm nay có thịt mà ngươi thích đó."

Trước kia nha đầu này vì ăn thịt, đúng là hành hạ bọn họ không ít…

Trước kia điều kiện đều không tốt, trong nhà mười ngày nửa tháng cũng khó ăn một bữa thịt, bây giờ sau khi kết thân với Ngô gia mỗi bữa cơm đều có thịt.

Thời Khanh Lạc cũng không cho mặt mũi, "Ta lúc đó cũng vạn bất đắc dĩ."

"Nhà các ngươi nấu đồ ăn quá khó ăn, cho nên không cần mời ta ăn cơm đâu."

Đối với cực phẩm Thời gia, không cần khách khí, nếu không nói không chừng bọn họ lại giẫm lên mặt mũi mình cho.

Đám người Thời lão thái: "..." Nói chuyện có thể đừng thẳng thắng đ.â.m vào lòng như vậy không?

Chẳng qua bọn họ cũng không có cách nào với Thời Khanh Lạc.

"Được, vậy thì không ăn."

"Chúng ta cũng lát nữa rồi ăn."

Thời lão thái nhìn nàng hỏi: "Ngươi đến có phải có chuyện gì hay không?"

Thời Khanh Lạc gật đầu, "Có chuyện."

Nàng hỏi: "Thời lão tứ ở Ngô gia thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi