XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Trên đường đến Bắc Cương, ở hay hay ăn, Tiêu gia và hắn ta đều dùng tiền của mình.

Ba trăm lượng bạc trên người của hắn ta đã bị tiêu mất mấy chục lượng, sao còn đủ để tặng lễ.

Lão thái thái thấy bộ dạng này của hắn ta, trong lòng vô cùng hận.

Tiểu tạp chủng này tưởng mình là ai, dù Tiêu gia họ có ném, cũng sẽ không đưa cho tiểu tạp chủng này.

Bà ta xua tay nói: “Đại Lang, người đưa tiểu tạp chủng này ra ngoài đi, ta nhìn mà phiền lòng.

Cát Xuân Nghĩa nghe lão thái thái không ngừng gọi mình là “Tiểu tạp chủng” tức giận vô cùng.

“Các ngươi đừng quá quá mức, đừng tưởng rằng tỷ phu không có ở đây, các ngươicó thể kiêu ngạo.”

“Ta muốn viết thư nói cho tỷ phu biết, dọc theo đường đi các ngươi đối xử với ta như thế nào.

Tiêu Đại Lang bởi vì chuyện lây bệnh, còn có Cát Xuân Nghĩa chiếm dụng nhiều tài nguyên như vậy, đã sớm hận thấu xương tỷ đệ Cát gia.

Nghe được lời này cười lạnh, “Ngươi đi đi, nhanh về viết đi”

“Ngươi cho rằng nơi này vẫn là phủ tướng quân phủ, có thể để cho ngươi muốn gì được nấy à?”

Tiếp theo duỗi tay ôm cổ Cát Xuân Nghĩa, kéo ra bên ngoài.

Mấy người Tiêu Nhị Lang cũng đứng dậy.

Rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của Cát Xuân Nghĩa.

Gã sai vặt mà hắn ta mang theo đến giúp đỡ, nhưng nam đinh Tiêu gia không ít, lão thái thái còn nghe kiến nghị của Thời Khanh Lạc, trước khi rời đi còn cố ý muốn vài thân binh biết võ của Tiêu Nguyên Thạch đến bảo vệ.

Cho nên hai bên đanh nhau, Cát Xuân Nghĩa hoàn bại.

Sau khi bị đánh một trận, còn bị ném ra ngoài sân.

Sau khi bị gã sai vặt nâng về sân, hắn ta lập tức viết một phong thơ cáo trạng với Cát Xuân Như, bảo người đưa đến trạm dịch, gửi đến kinh thành.

Ai biết thư vừa đến trạm dịch đã bị chặn lại.

Làm chuyện như vậy, tất nhiên là người của Tiêu Nguyên Thạch.

Bên cạnh Cát Xuân Nghĩa có vài gã sai vặt, mặt ngoài đều là Cát Xuân Như tìm cho đệ đệ, nhưng có hai người lại là người của Tiêu Nguyên Thạch.

Sau đó phong thư này, tính cả chuyện xảy ra dọc theo đường đi cùng với chuyện ở Bắc Cương, gửi đến kinh thành, lần này đối tượng nhận được từ Cát Xuân Như biến thành Tiêu Nguyên Thạch.

Ngày hôm sau Tiêu Đại Lang đến nhậm chức, bởi vì có bạc, ra tay cũng hào phóng, rất nhanh đã có thể kết thân với người trong huyện nha.

Làm Cát Xuân Nghĩa nghẹn khuất muốn điên rồi.

Trong lòng cảm thấy vốn dĩ là của hắn ta, Tiêu Đại Lang cầm bạc của hắn ta đi đúc lót quan hệ, quả thực quá vô sỉ.

Nhưng bởi vì bị đánh hai lần, lại tiếp tục thường xuyên bị chỉnh, hắn ta học được thông minh không chọc đám người Tiêu Đại Lang nữa.

Mỗi ngày hắn ta đều mong thư nhanh chóng đến kinh thành, tỷ tỷ sẽ để tỷ phu thu thập Tiêu gia.

Nhưng không có chờ được Tiêu Nguyên Thạch ra mặt vì hắn ta, Tiêu Đại Lang nghe được lời xúi giục của thân vệ.



Cấu kết với một công tử thương nhân ở huyện thành, người nọ tới báo án nói mất tiền.

Cuối cùng Tiêu Đại Lang dẫn người đi vào viện Cát Xuân Nghĩa lục soát.

Tiêu Đại Lang càng nhân cơ hội mua chuộc huyện lệnh, định ra tội cho Cát Xuân Nghĩa, sung quân đến Bắc Cương lưu đày đến nơi đào quặng.

Cát Xuân Nghĩa muốn ồn ào cũng vô dụng, trực tiếp bị nha dịch mạnh mẽ mang đi.

Mỗi ngày đều bị chịu khổ dày vò muốn sụp đổ.

Mà ở kinh thành Cát Xuân Như hoàn toàn không biết gì cả, đang suy nghĩ các loại biện pháp làm giàu của hồi môn của muội muội.

Kinh thành.

Tiêu Nguyên Thạch nhận được thư từ Bắc Cương, còn có cả thư do Cát Xuân Nghĩa viết gửi tới.

Nhìn thấy trong thư viết, người của Tiêu gia đã lấy trộm ba vạn lượng bạc từ trong rương đựng sách của hắn ta, sắc mặt của ông ta lập tức tối sầm.

Trong lòng trào lên một nỗi tức giận.

Nhưng lần này, cơn giận ấy không phải nhằm vào Tiêu gia, mà là Cát Xuân Như.

Ông ta cũng nghĩ rằng Cát Xuân Như sẽ chuẩn bị tiền bạc cho Cát Xuân Nghĩa, nhiều nhất khoảng mấy ngàn lượng.

Ấy thế mà nàng ta lại chuẩn bị những ba vạn lượng, còn có cả trang sức vật phẩm xa xỉ.

Ông ta gọi quản gia lên hỏi chuyện.

Quả nhiên, không ít đồ sứ và tranh cổ cất trong nhà kho đã bị Cát Xuân Như mang bán điđi

Vốn riêng của nàng ta đã là một phần, lại lấy thêm từ chỗ ông ta mấy ngàn lượng nữa, tất cả đều lén lút đưa cho Cát Xuân Nghĩa.

Quả thật là ông ta cũng có không ít của cải, nhưng đó đều là chiến lợi phẩm từ chiến tranh, còn có đồ người khác dâng tặng.

Chớp mắt đã mất đi ba vạn lượng, lòng ông ta đau như cắt.

Mấu chốt là gần đây, Cát Xuân Như còn đang tất bật chuẩn của hồi môn cho Cát Xuân Di nữa, vậy là lại lấy đi thêm một vạn lượng.

Tiêu Nguyên Thạch tính sơ qua, Cát Xuân Như muốn chuẩn bị 180 phần của hồi môn, thật sự là không thể nào tốn đến mấy vạn lượng đượcđược.

Nàng ta đã lấy rất nhiều đồ vật trong nhà kho, vốn riêng của nàng ta cũng còn dư hơn phân nửa, chưa kể đến những trang sức châu báu quý giá mà ông ta từng tặng.

Ngoài những cửa hàng cùng với nhà cửa mà ông ta đã nắm rõ, cộng thêm thôn trang xây dựng khắp nơi, rốt cuộc Cát Xuân Như còn có bao nhiêu tài sản mà ông ta không biết?

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch càng lúc càng khó coi, chỉ tính riêng trên người đệ muội của nàng ta thôi, chắc cũng phải tiêu mất hơn nửa số của cải trong phủ tướng quân rồi.

Đối với những đại gia tộc chân chính mà nói, mười mấy vạn lượng hoàn toàntoàn chẳng là gì cả.

Nhưng ông ta xuất thân từ nhà nông, tay trắng lập nghiệp.

Ông ta vất vả leo lên tới chức tướng quân, mấy năm gần đây mới được điều đến kinh thành, có thể tích cóp nhiều như vậy đã là không tồi.

Nếu là chuẩn bị của hồi môn cho Cát Xuân Di, ông ta cũng đồng ý.

Dù sao thì ông ta cũng muốn leo lên thuyền của Nhị hoàng tử, nhưng thân phận của Cát Xuân Di vốn dĩ không đủ, chuẩn bị nhiều của hồi môn một chút, như vậy càng có mặt mũi.

Nhưng Cát Xuân Nghĩa chỉ là một tên phế nhân, hắn ta xứng sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi