XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Vẫn may là người của Tiêu gia trộm đi số tiền đó, nếu không ông ta cũng chẳng biết có nhiều như vậy, chỉ lợi cho Cát Xuân Nghĩa mà thôi.

Nhưng người của Tiêu gia, làm thế nào lại biết tiền được giấu ở trong rương đựng sách?

Ông ta trầm mặt, phân phó cho thân tín của mình: “Kế hoạch đã chuẩn bị ở Bắc Cương có thể tiến hành rồi.”

Ông ta đã sắp xếp người đưa Tiêu Đại Lang đi đánh bạc, rồi thua sạch chỗ tiền đó.

Toàn bộ sòng bạc nơi Tiêu Đại Lang đang ở, đều là sản nghiệp của ông ta.

Nói cách khác, tiền đi một vòng rồi sẽ lại trở về trong túi ông ta, thậm chí tỷ đệ Cát Xuân Như còn không biết.

Tưởng tượng đến cảnh này, trong lòng Tiêu Nguyên Thạch mới thoải mái hơn một chút.

Nhưng sự bất mãn của ông ta với Cát Xuân Như lại không hề biến mất.

Thân tín cung kính gật đầu: "Vâng, tiểu nhân lập tức đi sắp xếp.”

Lát sau, Tiêu Nguyên Thạch đến thư phòng, đi thẳng tới trước một cái bình hoa.

Ông ta duỗi tay, từ trong bình hoa móc ra một tấm bản đồ bằng da thú.

Tiêu Nguyên Thạch cầm tấm da thú trầm ngâm hồi lâu.

Sau đó, ông ta trải rộng tấm bản đồ ra, lại lấy thêm một tấm da dê, sao chép lại toàn bộ nội dung trên tấm bản đồ gốc.

Tấm bản đồ mới vẽ được ông ta gấp nhỏ lại, dùng dây buộc chặt, sau đó ném vào trong cái bình hoa rẻ tiền kia.

Trong thư phòng tất nhiên cũng có ngăn bí mật.

Nhưng càng là những thứ quan trọng, ông ta lại càng không cất chúng trong đó.

Tiếp đó ông ta nhét tấm da thú vào trong lồng ngực, ngồi xe ngựa vào cung.

Đã kéo dài quá lâu rồi, đây là lúc ông ta phải giao bản đồ kho báu này cho Hoàng đế.

Ông ta vốn dĩ còn muốn dùng bản đồ kho báu này làm con át chủ bài ở thời điểm mấu chốt.

Hiện tại lại phải giao ra, chỉ để cho Hoàng đế nguôi giận.

Hoàng đế ở trong cung, nghe được Tiêu Nguyên Thạch muốn yết kiến, đại khái đã đoán được đối phương tới là có mục đích.

Mười ngày trước, người Tiêu Nguyên Thạch mới vừa diễn một màn kịch hay bắt tàn dư tiền triều.

Hiện tại, có lẽ là muốn giao bản đồ kho báu ra.

Hoàng đế nheo nheo mắt, thầm nghĩ Tiêu Nguyên Thạch thức thời, chủ động dâng bản đồ lên, nếu không…

Nhưng ngài cũng không lập tức gặp ông ta, mà chờ một lát, biểu đạt sự bất mãn gần đây với Tiêu Nguyên Thạch, sau đó mới triệu kiến.

"Bệ hạ, đây là vật mà thần điều tra ra được từ lũ dư nghiệt tiền triều.”

Sau khi Tiêu Nguyên Thạch yết kiến, ông ta lập tức lấy bản đồ giấu trong n.g.ự.c ra, dâng lên hoàng đế.

Hoàng đế nhận lấy tấm bản đồ da thú do thái giám mang tới, xem xét một hồi.

Sau đó lại cho người hầu lấy bản đồ Đại Lương ra đối chiếu.

Sau khi đối chiếu xong, sắc mặt ngài vô cùng xấu.

“Tiêu ái khanh, ngươi xem, nơi cất giấu kho báu trong bản đồ này, rốt cuộc là nơi nào?”

Tiêu Nguyên Thạch rất có mắt nhìn, thoáng qua đã thấy hoàng đế không vui vẻ chút nào.

Ông ta cân nhắc chút ít, song vẫn nói đúng sự thật: “Thần thấy nơi này rất giống Bắc Cương.”

Ông ta từ Bắc Cương đánh giặc trở về, cho nên tương đối quen thuộc với địa hình nơi đó.



Hoàng đế cười lạnh: “Không chỉ đơn giản là ở Bắc Cương."

Tiêu Nguyên Thạch lại nói: “Nhìn như là đất phong của Cẩm Vương.”

Hoàng đế nhẫn nhịn không lật tung cái bàn trước mặt, thần sắc điềm đạm nói: "Bảo sao nhìn có chút quen mắt, hoá ra là đất của Cẩm Vương!”

Phụ hoàng làm tốt lắm.

Tiền triều có một kho báu bị hoàng thất giấu đi, chuyện này từ khi Đại Lương mới khai lập đã không còn là bí mật gì nữa.

Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, bản đồ kho báu đã bị lũ dư nghiệt tiền triều phá huỷ rồi.

Khi phụ hoàng còn tại vị, cũng luôn tìm kiếm thứ này.


Hẳn là do nắm được một ít tin tức, biết kho báu nằm ở Bắc Cương, gần với Bắc Thành, cho nên mới cắt cả một mảnh đất lớn thuộc Bắc Thành, cấp toàn bộ cho Cẩm Vương làm đất phong.

Rốt cuộc Tiên đế muốn làm gì? Đưa bảo bối này cho nhi tử phòng thân, hay là để tạo phản?

Tiêu Nguyên Thạch tìm một lý do ổn thỏa: “Nhìn thì giống, nhưng cụ thể còn phải điều tra thêm mới có thể xác định được.”

Thật ra, sau khi tóm được bản đồ kho báu, ông ta đã lập tức nghiên cứu rồi, cho nên khẳng định nơi cất giấu kho báu chính là Bắc Thành.

Nhưng nếu muốn dựa vào tấm bản đồ này mà tìm kiếm, thì không dễ dàng tìm được kho báu.

Ông ta cũng nghĩ tới Tiên đế.

Năm đó Tiên đế đưa Bắc Thành làm đất phong cho Cẩm Vương, thật sự là vô tình sao?

Nhưng rất nhanh, ông ta đã gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Hoàng đế thưởng thức tấm da thú: “Ái khanh vừa tìm được tấm bản đồ này sao?”

Tiêu Nguyên Thạch hơi chột dạ, nhưng cũng chắc rằng mình làm việc rất kín kẽkẽ.

Vì thế mặt không đổi sắc, gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”

"Vậy thì tốt, nếu về sau lại tìm được kho báu, trẫm nhất định sẽ ban thưởng cho ái khanh.”

Ý muốn nói chính là, hiện tại công lao gì đó, trước hết đừng bàn tới.

Tuy rằng Tiêu Nguyên Thạch hiểu rõ, nhưng vẫn có chút thất vọng.

Ông ta trả lời: “Đây là việc thần nên làm.”

Thái độ của Hoàng đế đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, ngài xua xua tay: "Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

"Vâng!" Sau khi Tiêu Nguyên Thạch lui ra ngoài, mới phát hiện sau lưng mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hoàng đế ngày càng uy nghiêm, cũng ngày càng khó nhìn thấu.

Cũng may, Tiêu Nguyên Thạch đã dâng bản đồ kho báu lên rồi, nếu để tương lai Hoàng đế biết được ông ta dám cất giấu bản đồ, nhất định khó tránh khỏi phiền phức.

Rất nhanh, trong kinh thành đã bắt đầu lan truyền một lời đồn đãi.

“Các ngươi nghe tin gì chưa? Nhị hoàng tử nhìn trúng thê muội của Tiêu tướng quân rồi, một hai phải cưới vào cửa làm Trắc phi.”

“Nghe nói, nếu không phải là do thân phận của Cát Xuân Di không đủ cao, thì Nhị hoàng tử đã cho nàng làm hoàng tử phi rồi đó.”

"Thê muội của Tiêu tướng quân thực sự đẹp như vậy ư?”

“Nghe nói là rất đẹp, lại còn tinh thông cầm kỳ thi họa, chẳng kém cạnh gì nữ tử thế gia cả.”

“Khó trách ngay cả hoàng tử cũng bị mê hoặc.”

"Đây cũng là Nhị hoàng tử có diễm phúc.”

Lời này rất nhanh đã truyền đến tai Nhị hoàng tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi