XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Lương Vũ Lâm đã tới nơi này trước khi Tiêu Nguyên Thạch đến.

Chỉ cần về kinh thành vào lúc mùa đông, ông ấy sẽ thường đến suối nước nóng của mình ở một khoảng thời gian.

Trong rừng có một cây cao sừng sững, đứng trên ngọn cây có thể nhìn thấy thôn xóm, làng mạc, núi non xa xa.

Vì vậy, thỉnh thoảng ông ấy sẽ đến đây, ngồi trên cây ngắm nhìn phong cảnh, rồi sau đó trở lại thôn trang vẽ tranh.

Hôm nay, ông ấy chỉ đến xem cảnh vì có hứng thú, không ngờ lại được xem một vở kịch “vi diệu” như vậy.

Trong lòng lại không ưu Tiêu Nguyên Thạch thêm mấy phần.

Từ đầu đến cuối, người này đều mang theo tính toán, dỗ dành mẫu nữ kia như kẻ ngốc vậy.

Ngược lại, hai mẫu nữ kia rất thú vị, không hề nghe theo lời Tiêu Nguyên Thạch.

Lúc đó ông ấy không có chuyện gì làm, thật nhàm chán, cho nên vẫn ngồi trên cây xem kịch.

Dù sao, hoàng huynh đã nói, để ông ấy đến gặp Tiêu Hàn Tranh xem bệnh.

Vừa vặn hôm nay ông ấy có thể dùng cớ cũng đang ở gần đây, đi đến thôn trang suối nước nóng tìm Tiêu Hàn Tranh.

Nhân tiện, nhìn xem phản ứng của đám người Tiêu gia sau khi Tiêu Nguyên Thạch gửi khế đất đến.

Ở phía bên kia, Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê trở lại thôn trang gặp phu thê Tiêu Hàn Tranh.

Lúc này hai người đã thức dậy, Thời Khanh Lạc ngồi bên bếp lò tính toán sổ sách, Tiêu Hàn Tranh cùng Nhị Lang ngồi phía đối diện đọc sách.

Thấy Tiêu mẫu tức giận, Thời Khanh Lạc hỏi: “Nương, ai chọc giận nương vậy?”

Nàng hiếm khi thấy bộ dáng không vui vẻ của mẹ chồng.

Sau khi Tiêu mẫu ngồi xuống, bà tức giận nói: “Tiền cha chồng của con.”

Vừa nghĩ đến ánh mắt Tiêu Nguyên Thạch nhìn mình, bà lại tức giận.

Nhìn thấy dáng vẻ và giọng điệu của mẹ chồng, Thời Khanh Lạc cảm thấy mẹ chồng càng ngày càng sống động, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Như vậy rất tốt.

“Hai người gặp được phụ thân cặn bã?” Có cần trùng hợp như vậy không?

Tiêu Hàn Tranh và Nhị Lang cũng đặt cuốn sách xuống đồng loạt nhìn lại.

Tiêu mẫu không giấu giếm, bà kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trong rừng.

Thời Khanh Lạc nghe xong lập tức cười nói với Tiêu Bạch Lê: "Bạch Lê làm rất tốt, đồ vật của phụ thân cặn bã tốt nhất đừng nên cầm nhưng nếu ông ta đã có lòng cho thì chúng ta cũng có lòng nhận.”

Đúng vậy, tại sao trước kia nàng không nghĩ tới nó trước đây, có thể để cho tiểu cô và Nhị Lang đi gieo họa cho phụ thân cặn bã và ngoại thất kia.

Vẫn là phụ thân cặn bã am hiểm, tự mình dâng đến cửa.

Tiêu Bạch Lê nghe thấy tẩu tẩu cũng nghĩ như vậy, nở một nụ cười thật tươi, "Muội cũng nghĩ như vậy.” .

“Cho nên muội thúc giục ông ta nhanh chóng đổi tên khế ước sang cho muội.”

“Mặc dù muội cũng muốn có một thôn trang, nhưng đồ của ông ta muội cũng không muốn ở.”

“Cầm đi bán, tiêu tiền của ông ta, trong lòng muội vẫn có chút chán ghét.”

Nàng ấy rất phụ thuộc vào Thời Khanh Lạc, cho nên nói lời trong lòng ra: "Muội không có ý định chiếm lấy chút tiện nghi từ ông ta, nhưng mà lại không thể nguôi giận được, lại càng không muốn cho tiện nữ kia hưởng lợi, thế nên mới ra quyết định này."

Thời Khanh Lạc sờ cằm: “Ông ta cảm thấy không còn hi vọng cứu chữa mối quan hệ với đại ca muội cho nên muốn xuống tay từ chỗ muội và Nhị Lang.”

“Vậy thì như mong muốn của ông ta.”

Nàng cong môi nói: “Nếu ông ta muốn dỗ dành hai người, vậy thì hai người cũng có thể phản kích lại.”

Tiêu Bạch Lê và Nhị Lang đồng thời hỏi: “Phản kích?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Chính là hai đứa lá mặt lá trái với ông ta, dỗ dành lấy đồ từ trong tay ông ta.”

“Giống như Bạch Lê muốn cái thôn trang kia vậy.”



“Mặt khác hai đứa có thể lừa ông ta đưa cho các loại đồ vật khác, vàng bạc châu báu, ruộng đất, thôn trang gì đó tất cả đều có thể.”

“Nếu không muốn dùng đồ của ông ta, tiêu tiền của ông ta thì cứ mang đồ vật đó đi làm chuyện tốt.”

“Cứ dùng danh nghĩa của phụ thân cặn bã đi làm chuyện tốt, hoặc là dùng tiền ông ta đi làm chuyện tốt, khiến ông ta khổ không nói nên lời, muốn phát điên nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.”

“Dù sao thì cứ khiến ông ta không nói được cái gì hết.”

“Ví dụ, con đường từ kinh thành đến thôn trang suối nước nóng không dễ đi, vậy hãy để phụ thân cặn bã bỏ tiền ra xây con đường xi măng.”

Nàng lại dạy cho hai người không ít chiêu mới.

Sau đó nàng nói: "Ông ta là chủ động đưa đến cửa làm thịt, không làm thịt cũng thật có lỗi với ông ta.”

Không để cho ông ta bỏ thêm chút máu, thật có lỗi với tính toán của ông ta.


“Thay vì tiện nghi cho tỷ đệ Cát Xuân Như, không bằng cầm đi làm chút chuyện tốt.”

“Chủ yếu còn có thể ghê tởm Cát Xuân Như.”

Nếu Cát Xuân Như biết rằng phụ thân cặn bã đ ưa thôn trang suối nước nóng cho Tiêu Bạch Lê, đói chừng sẽ ói chết.

Trước đây, nữ nhân này muốn đưa thôn trang cho muội muội mình làm của hồi môn, nhưng phụ thân cặn bã không đồng ý, vì vậy nàng ta mới bí mật lấy tiền từ phủ tướng quân để mua của thôn trang suối nước nóng khác làm của hồi môn.

Nghe thấy lời tẩu tẩu nói, mắt Tiêu Bạch Lê và Nhị Lang sáng lên.

Đúng vậy, họ không muốn sử dụng đồ tiêu tiền của phụ thân cặn bã, để cho sau này ông ta tìm đến bảo bọn họ dưỡng lão hoặc chỉ trích gì đó.

Nhưng có thể dùng những thứ của ông ta để làm việc tốt, đây là tích đức.

Nhị Lang suy nghĩ, “Tẩu tẩu, làm sao chúng ta lừa được?”

Thời Khanh Lạc cười nói, “Trước tiên ông ta có khả năng sẽ tìm cách dỗ đệ, để đệ cảm nhận được tình cảm phụ tử, sau đó sẽ tiếp tục dỗ dành đệ muốn đệ trở về phủ tướng quân."

“Đệ có thể đóng kịch cùng ông ta, giả vờ thể hiện sự mong nhớ tình cảm phụ tử, giả vờ khao khát sự quan tâm của phụ thân."

“Tiếp đến có thể thường xuyên đòi hỏi đồ vật, cũng có thể về phủ tướng quân ngồi một chút, ghê tởm Cát Xuân Như.”

“Lúc đi ra ngoài, nếu như đệ xem trọng cái gì, cứ để cho người đến phủ tướng quân đòi tiền.”

“Nếu người khác bắt nạt đệ, đệ cứ đánh trả, sau đó đệ nói tiền phụ thân là Tiêu đại tướng quân, muốn tìm người cứ đến phủ tướng quân là được.”

Cũng giống như kiếp trước, câu thần chú mà những người đó thích là: “Phụ thân ta là xx ", Bạch Lê và Nhị Lang nhà nàng cũng có thể làm như thế.

“Dù sao thì cứ làm mọi chuyện trong khả năng, chỉ cần khiến ông ta cảm thấy hối hận khi đã tính kế các ngươi ngày hôm nay.”

Về phần tâm tư này, nàng có thể đoán được ít nhiều suy nghĩ của phụ thân cặn bã.

Tám chín phần mười là ông ta muốn dỗ dành nữ nhi và tiểu nhi tử trở về bên mình, tốt nhất là để Nhị Lang trở về bên cạnh, sau đó dạy Nhị Lang xa lánh bọn họ.

Đối với Bạch Lê cũng thế.

Phụ thân cặn bã đã dùng kế hoạch hiểm ác, bọn họ cũng phải đáp trả một cách ghê tởm hơn thế.

Nhân tiện, ghê tởm Cát Xuân Như, còn có thể rèn luyện cho tiểu cô và Nhị Lang năng lực ứng biến.

Bằng không với chút tiền cỏn con đó, bây giờ nhà bọn họ thật sự không thiếu.

Riêng phần ăn chia của sòng bạc đã lên đến hàng chục nghìn lượng một tháng.

Chưa kể có những cổ phần khác, còn có xưởng ở thôn Hạ Khê.

Tiêu Bạch Lê và Nhị Lang đã hiểu ra một chút, “Được, chúng ta nghe lời tẩu tẩu.”

Sau đó Thời Khanh Lạc nắm lấy tay Tiêu mẫu, “Nương, ông ta cũng muốn dỗ dành nương?”

Tiêu mẫu gật đầu, “Đúng, không biết mặt ông ta dày tới mức nào lại dám cùng nương nói chuyện tình cảm trước đây, nương nghe mà muốn mắc ói.”

Thời Khanh Lạc hỏi: “Ông ta đã nói gì với nương, kể cho bọn ta nghe một chút.”

Vì thế Tiêu mẫu kể lại cuộc đối thoại với Tiêu Nguyên Thạch cho Thời Khanh Lạc nghe.

Thời Khanh Lạc nghe xong mặt đầy hắc tuyến, “Ông ta là muốn quay đầu ăn cỏ cũ à.”

Phụ thân cặn bã đúng là có khả năng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi