XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Mặt Tiêu mẫu đen lại.

Bà hỏi: "Không thể nào? Ý của con là ông ta muốn làm hòa với ta sao?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tám chín phần là như vậy."

Tiêu mẫu không hiểu: "Ông ta cam lòng để tiểu kiều thê của mình tủi thân sao?”

Tiêu Hàn Tranh mở miệng nói: “Có khi ông ta muốn dỗ dành nương trở về làm bình thê, như vậy huynh muội chúng ta cũng phải hàn gắn quan hệ với ông ta.”

Sau khi nghe xong, hắn cũng đại khái đoán ra mục đích của phụ thân cặn bã.

Phải nói rằng, cả hai đời phụ thân của hắn vẫn cặn bã như vậy.

Tiêu mẫu lập tức ớn lạnh: “Ông ta muốn quay đầu ăn cỏ cũ thì ta cũng không ăn.”

Bây giờ bà đã nhìn thấu bản chất của Tiêu Nguyên Thạch, nên sẽ không ngu ngốc để bị lừa nữa.

Chỉ là tên đàn ông cặn bã kia thật quá đáng, lại muốn dùng tình cảm để tính kế với bà.

Thời Khanh Lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay bà an ủi: “Nương đừng tức giận, sau này có cơ hội sẽ tát ông ta mấy cái cho hả giận.”

Nàng nghĩ kế: “Hay là tìm một cơ hội trùm bao tải, đánh ông ta một trận cho hả giận.”

Phụ thân cặn bã thật quá cặn bã, lại muốn ra tay với mẹ chồng của nàng.

Thời Khanh Lạc nhìn mẹ chồng da thịt trắng nõn non mịn, vốn dĩ là một mỹ nhân, bây giờ càng ngày càng trẻ ra, có lẽ chưa chắc phụ thân cặn bã đều là vì tính toán.

Dù sao không ít nam nhân cặn bã khi thấy tiền thê xinh đẹp như vậy đều muốn quay lại.

Nữ nhân yêu ông ta một cách hèn mọn, dâng hiến mọi thứ, ông ta cảm thấy tình yêu đưa tới tận cửa không có ý nghĩa, cho nên khắc nghiệt, lành lùng và thay lòng đổi dạ.

Đến một ngày nữ nhân đột nhiên không còn yêu ông ta, sau đó tự lập mạnh mẽ, ngày càng trở nên xinh đẹp và rạng rỡ, ánh mắt tên nam nhân cặn bã sẽ không nhịn được mà lại bị hấp dẫn.

Đối với ông ta càng lạnh lùng, tát vào mặt hắn, ông ta càng cảm thấy hăng hái, muốn chinh phục một lần nữa, để nữ nhân này phải quỳ dưới chân của mình.

Đặc biệt là nếu như bên cạnh nữ tử lại xuất hiện một người nam nhân ưu tú, tên nam nhân cặn bã sẽ thấy tiền thê càng tốt hơn.

Sau đó muốn quay lại đến cùng.

Thật sự là Thời Khanh Lạc rất chờ mong một ngày như vậy.

Phụ thân cặn bã muốn quay lại, mẹ chồng lại cho ông ta cút xéo.

Tiêu mẫu suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Ý kiến này không tệ.”

Thậm chí còn muốn xăn tay áo lên chụp bao tải đánh tiền phu.

Tiêu Bạch Lê cũng hưng phấn nói: “Nương, con lấy bao tải giúp người.”

Nhị Lang chờ mong: “Nương, con sẽ đưa cây gậy cho người.”

Phiền muộn trên mặt Tiêu mẫu tan biến sạch: “Được.”

Việc tốt nhất mà tên nam nhân cặn bà đáng c.h.ế.t làm được chính là để bà có được ba đứa trẻ hiếu thuận và hiểu chuyện.



Tiêu Hàn Tranh: “...” Tiểu tức phụ thật là, làm cho nương và đệ đệ muội muội đều sai lệch hết rồi.

Tiêu mẫu nói chuyện một lát với nhi nữ và con dâu, tâm trạng cũng khá lên nhiều.

Gần đây bà rất thích nấu ăn, kỹ năng nấu nướng ngày càng tăng, đồ ăn làm ra không hề kém hơn so với sư phụ ở tửu lầu.

Cho nên lập tức kéo nữ nhi cũng thích nấu nướng đi vào phòng bếp.

Nhị Lang đã làm xong bài tập hôm nay nên cũng dẫn theo gã sai vặt ra ngoài đi dạo trong thôn.

Chỉ còn lại Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.


"Lão Tiêu, ta cảm thấy bức thư huynh chuẩn bị trước đó vừa đúng lúc có thể gửi cho Cát Xuân Như."

"Dù sao phụ thân cặn bã bọn họ đều muốn đi Bắc Cương, tốt nhất là để phu thê bọn họ đi Bắc Cương cắn xé nhau."

Vừa hay để Cát Xuân Như tận mắt thấy tình cảnh thảm hại của đệ đệ nàng ta.

Dựa vào bên Bắc Cương truyền tin tức tới, Cát Xuân Nghĩa bị Tiêu Đại Lang bắt đi đào mỏ, suýt chút nữa c.h.ế.t cóng trong hầm mỏ.

Bởi vì cụt mất một chân, còn phải cầm xẻng đào, cho nên thường xuyên bị ngã sấp xuống, bị người bên cạnh giễu cợt, làm không xong sẽ bị bỏ đói.

Nếu không phải người của phụ thân cặn bã canh chừng phía sau, Cát Xuân Nghĩa có thể đã chết.

Nếu để cho Cát Xuân Như yêu thương đệ đệ biết chuyện này, vậy sẽ như thế nào đây.

Biết được tướng công của mình làm chuyện tốt này, chắc chắn là sẽ tìm phụ thân cặn bã tính sổ và gây sự.

Yêu mà sinh hận, chó cắn nhau mới kích thích.

Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

"Nhưng ta chuẩn bị sửa nội dung bức thư một chút, để Cát Xuân Như biết là Tiêu Đại Lang bắt Cát Xuân Nghĩa đi đào mỏ."

"Chờ đến Bắc Cương nàng ta mới có thể gây sự với đám người lão thái thái, sau đó dùng thủ đoạn chỉnh đốn nhà cũ của Tiêu gia, để đám người lão thái thái càng hận hơn."

"Ta lại cho người để lộ ra là phụ thân cặn bã giở trò quỷ phía sau, nàng ta lại quay lại gây chuyện với phụ thân cặn bã."

"Nhà cũ của Tiêu gia biết mình bị phụ thân cặn bã lợi dụng, cũng sẽ hận phụ thân cặn bã, sau đó gây sự."

"Như vậy phụ thân cặn bã đi Bắc Cương cũng sẽ không có nhiều tinh lực để phát triển sự nghiệp, muốn lập công trở về kinh gì đó."

Trên vấn đề luồn cuối phụ thân cặn bã chính là cao thủ, trên phương diện đánh giặc cũng có năng lực.

Cho nên mỗi ngày phải làm cho phụ thân cặn bã sống trong nước sôi lửa bỏng, không để có cơ hội tiếp tục bò lên.

Nếu muốn tính toán nương và đệ đệ muội muội của hắn sẽ phải trả giá đắt.

Thời Khanh Lạc cười nhẹ nhìn về phía tiểu tướng công lòng dạ hiểm độc nhà mình: "Vẫn là huynh lợi hại, nhưng ta thích."

Kế hoạch của nàng chính là để Cát Xuân Như và phụ thân cặn bã cắn xé nhau.

Bây giờ tiểu tướng công còn ác hơn, cho nhà cũ Tiêu gia vào cùng một chỗ, ba bên cắn xé sẽ càng đặc sắc hơn.

Chủ yếu là ba bên đều không phải dạng tốt đẹp gì, xé bọn họ cũng không cần cắn rứt lương tâm, còn có thể hả giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi