XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Hàn Tranh lập tức xua tay: “Sao có thể, ta và Hằng Lung cũng chỉ là giao hảo qua loa, không có mối quan hệ thân thiết như huynh đâu.”

Phương Chí Tuấn dở khóc dở cười: “Ngươi nói lời để Hằng Lung nghe được, sợ là hắn ta sẽ mất hứng đó.”

Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Tính khí Hằng Lung nho nhen như vậy sao?”

Phương Chí Tuấn uống vài ly rượu, lời nói cũng nhiều lên: “Nhưng cũng không phải quá hòa nhã.”

“Trước kia ở phủ học, có người trêu đùa hắn ta, hắn ta lập tức đoạn tuyệt với người đó.”

“Có một lần gặp mặt, có một vị đồng môn nói giỡn kêu hắn ta như nữ tử, hắn ta tức giận hất rượu lên mặt người nọ, trực tiếp phất tay ra về.”

Lúc ấy tuy rằng mọi người đều cảm thấy vị đồng môn nọ nói giỡn, cho nên hành động quá khích của Trác Quân, khiến mọi người đều không vừa ý.

Tiêu Hàn Tranh như là tò mò hỏi: “Ở phủ học, Hằng Lung này có nhân duyên rất tốt?”

Phương Chí Tuấn trả lời: “Nhân duyên của hắn ta cũng khá tốt, dù sao mỗi cuộc thi hắn ta đều đứng đầu bảng, hơn nữa chỉ cần không đùa giỡn, tính khí hắn ta thật sự rất ôn hòa.”

“Thái độ cũng rất hào phóng, thường xuyên đi ra ngoài mời mọi người uống rượu ăn cơm.”

“Tuy nhiên lại không có qua lại gần với bất kỳ ai, đại đa số đều ở một mình, trái lại thỉnh thoảng sẽ tham gia tụ họp.”

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Thì ra là thế.”

Tiếp theo hắn đổi đề tài, hỏi đi hỏi lại như vậy sợ Phương Chí Tuấn hoài nghi.

Rất nhanh, đám người Trác Quân trở về, lại uống thêm một vòng rượu.

Trên mặt Trác Quân đã đỏ ửng một mảng, ngồi ở bên cạnh Tiêu Hàn Tranh.

Tình cờ quay đầu nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh, trong mắt hắn ta lóe lên một tia phong tình ngay cả chính hắn ta cũng không nhận ra.

Tiêu Hàn Tranh rất không thích ánh mắt này, nỗi băn khoăn trong lòng trước đó cũng đã được cởi bỏ.

Hắn làm bộ như uống không được nữa, muốn cáo biệt ra về trước.

Trác Quân cũng đứng dậy, nói mình cũng không khỏe.

Còn mời Tiêu Hàn Tranh ngồi chung xe ngựa trở về với hắn ta.

Nếu không phát hiện vấn đề, Tiêu Hàn Tranh và Trác Quân cũng coi như là bằng hữu tự nhiên rất khó cự tuyệt.

Nhưng hiện tại hắn lại không chút do dự nói: “Thật là xin lỗi, ta đáp ứng đi đón nương tử cùng nhau về nhà, cho nên sẽ cố gắng thúc ngựa trở về.”

Trác Quân bĩu môi: “Nương tử ngươi thật nhiều chuyện.”

Chỉ là một thôn phụ, đến mức phải như vậy sao.

Tiêu Hàn Tranh bật cười nhưng đáy mắt đã trở nên thâm trầm: “Hằng Lung huynh, ngươi nói lời này cũng quá khó nghe.”

“Ta là chủ động muốn đón nương tử của ta, nhưng dù nàng ấy có nhiều chuyện ta cũng cảm thấy vui vẻ.”

“Ta lớn hơn ngươi một tuổi, bình thường lại là bằng hữu, ngươi cũng phải xưng hô một tiếng đại tẩu với nương tử ta, lời ngươi vừa nói cũng quá vô lễ rồi.”

“Ngươi nếu không tôn trọng nương tử ta, về sau chúng ta vẫn là đừng gặp mặt.”

Trác Quân sắc mặt hơi thay đổi: “Ta không phải ý tứ này.”



Hắn ta vừa nói vừa muốn kéo tay áo Tiêu Hàn Tranh: “Hôm nay có thể là ta uống nhiều rượu, cho nên mới nói bậy, Cẩn Du ngươi không cần tức giận.”

Nhưng lại bị Tiêu Hàn Tranh né tránh: “Xin ngươi từ nay về sau đối với nương tử ta tôn trọng một chút.”

Hắn lạnh lùng nói với Trác Quân, sau đó quay sang ôm quyền với mấy người Phương Chí Tuấn: “Ta xin cáo từ trước, gặp lại sau!”

Tiêu Hàn Tranh nói xong mang theo tùy xoay người rời đi, để lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, một người ôn hòa như ngọc, tính tình tuấn nhã như Tiêu Hàn Tranh, thế nhưng bởi vì một câu nói của Trác Quân mà nổi giận.

Còn nghiêm trọng đến mức nói ra lời tuyệt giao.


Nhưng trong chuyện này, ai cũng đều nhìn ra.

Tiêu Hàn Tranh đối nương tử của mình thật sự là rất trân trọng, ngay cả nói xấu cũng không được, yêu vợ cũng không phải nói đùa, càng không phải mang ra làm trò.

Về sau bọn họ cũng phải chú ý đến điểm này.

Rốt cuộc vừa nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh đã cảm thấy tiền đồ vô lượng, chính là đối tượng bọn họ muốn kết giao, không muốn đắc tội đến.

Trác Quân không nghĩ tới Tiêu Hàn Tranh chỉ bởi vì một câu nói, mà có thể trở mặt ngay tại chỗ như vậy.

Trong lòng vô cùng luống cuống lại bực bội, đôi mắt có chút phiếm hồng.

Phương Chí Tuấn thấy thế lập tức đi tới nói: “Ngươi cũng không phải cố ý, về sau ở trước mặt Cẩn Du, vẫn không nên nói xấu nương tử của hắn.”

Trác Quân hít sâu một hơi: “Hôm nay là ta uống nhiều quá, mới không chú ý nói sai, về sau ta sẽ chú ý.”

Hắn ta vừa lo lắng vừa nói: “Chỉ là mong về sau Cẩn Du đừng trách ta, không nên bất hòa.”

Phương Chí Tuấn cười an ủi: “Cẩn Du đại nhân đại lượng, chỉ cần ngươi lần sau không nhắc tới nương tử của hắn, hắn sẽ không cùng ngươi so đo tính toán đâu.”

Trác Quân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Được, ta đây cũng xin cáo từ trước.”

Phương Chí Tuấn nói: “Vậy chúng ta lần sau gặp mặt.”

Trác Quân gật đầu, mang theo tùy tùng rời đi.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh trở lại kinh thành, tới quý phủ Trấn Nam hầu, đón Thời Khanh Lạc trở về.

Lúc trước mặc dù là mượn cớ, nhưng xác thật có việc này.

Ngồi trên xe ngựa, Thời Khanh Lạc đưa cho Tiêu Hàn Tranh một chén trà nóng: “Thân toàn mùi rượu, đã uống bao nhiêu?”

Tiêu Hàn Tranh đón lấy tách trà uống một ngụm, lập tức cảm thấy toàn thân trở lên ấm lên.

Hắn nói: “Lúc trước bị nha hoàn không cẩn thận đổ rượu lên y phục, cho nên mới nặng mùi rượu như vậy.”

Nói xong chỉ thấy tức phụ nhà mình, trên mặt đầy vẻ xem trò vui nhìn mình.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Không phải là nha hoàn đó cố ý, để cho chàng đi đến một sương phòng gì đó thay y phục, sau đó có một mỹ nữ xuất hiện?”

Hắn dở khóc dở cười gõ lên trán nàng mấy cái: “Nghĩ bậy gì vậy?”

“Nha hoàn kia quả thật đúng là không cố ý, không cẩn thận dẫm phải cành cây nên trượt chân.”

“Ta cũng không có đi thay y phục, nhưng cũng có đi đến sương phòng khác hong khô y phục, dùng lò sưởi tay hong khô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi