XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Ai ngờ đến những con ong rừng đó giống như là bị mù, thế nhưng lại tránh cái người đi chọc tổ ong vò vẽ là Nghệ Vương, sau đó lại nhắm về phía ông ta mà đốt khi Nghệ Vương chạy ngang qua ông ta.

Ông ta đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị đốt thật sự rất thảm.

Lương Vũ Lâm từ trong tay thị vệ lấy ra một cái tổ ong tràn ngập mật ong: “Ngày hôm qua Nguyệt Lan nói muốn làm bánh ngọt, ta nhìn thấy mật ong đã lấy một chút về cho nàng thêm vào trong bánh.”

Ông vẻ mặt vô tội: “Có thể là ong rừng cảm thấy ta lớn lên tương đối anh tuấn, Tiêu phó đô đốc tương đối xấu cho nên đã tránh ta rồi đặc biệt nhắm vào hắn.”

Tự khem mình đẹp rồi lại hạ thấp nói Tiêu Nguyên Thạch xấu.

Tiêu Nguyên Thạch tức giận đến mức muốn đánh c.h.ế.t Nghệ Vương: “Ngươi đừng quá đáng.”

Lương Vũ Lâm chớp chớp mắt:“Đây là lựa chọn của ong rừng, cùng không liên quan gì đến bổn vương, ngươi đừng có hắt nước bẩn vào ta.”

Tiếp theo là ho khan một tiếng, như là tốt bụng nhắc nhở: “Tiêu phó đô đốc, nếu bổn vương là ngươi hiện tại có được loại tôn vinh này thì tuyệt đối sẽ xuống núi trở về trước để không dọa tới mọi người.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Nghệ Vương này thật đúng là biết giở trò.

Ông làm hại ông ta rõ ràng như vậy, vậy mà hiện tại lại còn giả bộ vô tội, thật là đáng giận!

Điều khiến ông ta cảm thấy không thể tin và chạnh lòng chính là Khổng Nguyệt Lan gật đầu tán đồng: “Quả thật là rất dọa người, rất khó coi.”

Tiêu Nguyên Thạch là một đại nam nhân, ra cửa đương nhiên sẽ không mang theo gương cho nên không thể thấy được bộ dáng hiện tại của ông ta xấu biết bao nhiêu.

Nhưng nghe thấy lời này của Tiêu mẫu thì sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi, càng cảm thấy mặt mình vừa đau vừa ngứa.

Tên hỗn đản Nghệ Vương này nhất định là cố ý hại ông ta bị Lan xấu mặt trước mặt Khổng Nguyệt, thật quá vô sỉ.

Nhưng nếu bảo ông ta rời đi trước thì ông ta lại không cam lòng, cho nên chỉ là trầm mặc đi theo.

Nấm hái được cũng đã tương đối, đoàn người lập tức xuống núi trở về nhà.

Lương Vũ Lâm lại cười tiến đến bên cạnh Tiêu mẫu, giống như hiến vật quý mà đưa gà rừng cùng con thỏ mà mình săn được ra.

Còn thảo luận với Tiêu mẫu xem làm như thế nào thì ăn ngon, ví dụ như dùng Thời Khanh Lạc làm món thịt thỏ xào cay và vân vân.

Nhắc tới nấy ăn là Tiêu mẫu có vô số điều để nói.

Hai người vừa nói vừa cười và có vẻ vô cùng thân thiếu, nếu chỉ nhìn thì thật sự có thể cho rằng bọn họ là một đôi phu thê rất yêu thương nhau.

Khiến cho trong mắt Tiêu Nguyên Thạch đi theo phía sau hiện ra vẻ hung ác nham hiểm, trong lòng lại chua xót không thôi.

Càng thêm mắng Nghệ Vương là đồ vô sỉ đi tính kế ông ta không biết bao nhiêu lần.

Trở về trên đường, hai người vẫn cưỡi ngựa đi đầu như cũ.

Tiêu Nguyên Thạch có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc lúc trước ngươi đã làm như thế nào? Chính ngươi đi chọc tổ ong rừng nhưng những con ong rừng đó lại đốt ta.”

Bởi vì lần này cũng không phải ở trước mặt mấy người Tiêu mẫu cho nên Lương Vũ Lâm cũng không thèm giả bộ vô tội.

Ông ý vị thâm trường mà cười nói: “Chuyện này cũng là nờ con trai lớn của ta.”

Tiêu Nguyên Thạch sửng sốt: “Ngươi có con trai?”

Sao ông ta lại chưa từng nghe nói qua? Không phải người ta đồn đãi Nghệ Vương cơ thể suy yếu không thể có con nối dõi sao?

Làm sao lại chui ra được con trai?



Hơn nữa trong lòng đột nhiên vui vẻ, nếu để cho Khổng thị biết Nghệ Vương còn có một đứa con trai, không biết Nghệ Vương còn muốn giải thích như thế nào.

Tiếp theo lập tức nghe được Nghệ Vương nói: “Tiêu Hàn, con trai cả của ta!”

“Con trai cả của ta đặc biệt cho ta một bao thuốc bột phòng muỗi, chỉ cần vẩy lên người thì ong mật, xà kiến hay là loại côn trùng gì cũng đều sẽ không tới gần.”

Ông còn cười ha hả nhìn Tiêu Nguyên Thạch hỏi: “Thế nào, con trai cả của ta rất có hiếu tâm đúng không?”

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch nháy mắt đã đen thui: “……” Hiếu tâm cái quỷ nhà ngươi, đó là con trai của ta, là con trai cả của ta.

Ông ta tức giận đến mức thiếu chút nữa là đã hộc máu, vô sỉ, Nghệ Vương quá vô sỉ.

Tiêu Nguyên Thạch nghe thấy Nghệ Vương nói lời vô sỉ như vậy thì vô cùng tức giận đến.

Ông ta lạnh lùng nói: “Hắn họ Tiêu, nhưng không họ Lương.”

“Nghe nói Vương gia sau này không thể có hậu duệ, cho nên muốn nhận con trai của người khác làm con mình?”

Tuy rằng đã đoạn quan hệ người thân, nhưng huynh muội Tiêu Hàn Tranh ở trong mắt ông ta chính là con trai con gái của Tiêu Nguyên Thạch ông ta.

Lương Vũ Lâm nhướng mày: “Chờ sau khi ta thành thân với Nguyệt Lan, Hàn Tranh còn không phải là con trai của ta sao.”

“Bạch Lê là con giá của ta, Hàn Dật là con trai út của ta.”

“Có hậu duệ hay không cũng không quan trọng, trai gái song toàn là được mà cũng không cần tính là họ Lương, nhưng cũng đều là con cháu của ta.”

Ông chế nhạo Tiêu Nguyên Thạch: “Mà ngươi họ Tiêu, ngươi đi ra ngoài bảo huynh muội Hàn Tranh kêu ngươi một tiếng phụ thân, xem bọn họ có kêu không.”

“Sau này, bọn họ sẽ lại kêu ta là phụ thân, cho nên Hàn Tranh chính là con trai cả của ta, không vấn đề gì lớn.”

“Đương nhiên, nếu là mấy đứa Hàn Tranh nguyện ý thì chính là gia nhập vào gia phả Lương gia ta cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Những chuyện này đều là việc nhỏ, ông đều có thể xử lý được hết.

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Đồ không biết xấu hổ, chẳng những đào góc tường của ông ta mà còn muốn đào cả căn cơ của ông ta.

Ông ta bị Cát Xuân Như hạ tuyệt tự dược, trong lòng cũng lưu lại cảm giác nghĩ mà sợ.

Cho nên trong lòng là rất kỳ vọng Tiêu Hàn Tranh và Tiêu Hàn Dật có thể nối dõi tông đường.

Nhưng nếu Nghệ Vương làm cha kế của hai người, ông ta thật sự sợ hai người sẽ đi sửa thành họ Lương.

Ông ta lạnh mặt nói: “Nguyệt Lan có thể gả cho ngươi hay không cũng không nhất định đâu, rất nhiều lời nói vẫn là đừng nói quá vẹn toàn.”

Lương Vũ Lâm khẽ cười một tiếng: “Ngươi đây là không ăn được nho thì nói nho còn xanh sao.”

“Nguyệt Lan đã đồng ý cho bổn vương một cơ hội, chờ sau này chúng ta thành thân thì bổn vương nhất định đưa thiệp mời cho ngươi, ngươi nhớ tới uống một chén rượu mừng.”

Bọn họ ở chung rất vui vẻ, cho nên ông có thể nắm chắc là cưới được người vào cửa.

Chờ chuyện ở biên cương phía Bắc xong xuôi, ông lập tức trở lại kinh thành đi cầu thánh chỉ tứ hôn.

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Uống rượu mừng cái rắm, ông ta mới không muốn uống.

“Vương gia, ngươi đột nhiên theo đuổi Khổng Nguyệt Lan là vì lý do gì?”

Ông ta không nhịn được hỏi trắng ra: “Vì để chống lại ta, hay là muốn dùng Tiêu Hàn Tranh cùng Thời Khanh Lạc?”

Ông ta vẫn luôn cảm thấy nam nhân với thân phận như Nghệ Vương thì không có khả năng sẽ coi trọng một nữ nhân đã từng hòa li.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi