XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Lương Vũ Lâm làm sao không nhìn ra được ý tứ của Tiêu Nguyên Thạch.

Sắc mặt ông lạnh lùng: “Bổn vương chính là coi trọng Nguyệt Lan, không liên quan gì đến Hàn Tranh và Khanh Lạc.”

“Ngươi lại càng không xứng để bổn vương phải mượn này tới đối phó.”

“Nguyệt Lan là nữ tử đặc biệt nhất mà ta đã từng, nàng ôn nhu lại kiên cường, còn có tay nghề làm đồ ăn rất tốt.”

“Bổn vương và nàng ở bên nhau thì sẽ cảm nhận được một loại cảm giác gia đình chân chính, việc này có thể là ngươi không lĩnh hội được đâu.”

“Bổn vương không thiếu quyền thế địa vị, nhưng lại càng muốn có một gia đình ấm áp thú vị.”

“ Những thứ này Nguyệt Lan đều có thể cho bổn vương.”

“Hài tử của nàng bổn vương cũng rất thích, có thể coi như hài tử thân sinh mà đối xử.”

“Hơn nữa sau này còn có thể để cho bọn họ kế thừa tất cả mọi thứ của bổn vương.”

“Thân sinh hay không thân sinh đối với bổn vương mà nói cũng không quan trọng, bổn vương càng coi trọng duyên phận hơn.”

Ông lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Cho nên không cần lấy lòng tiểu nhân của ngươi để nhìn người khác, ngươi dặt cao vấn đề ích lợi thì người khác lại càng coi trọng cảm tình.”

“Huynh muội Hàn Tranh rất giỏi, chính là do ngươi không biết quý trọng, cho nên bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.”

“Không có khả năng mượn Nguyệt Lan để vãn hồi lại được, ngươi vẫn nên c.h.ế.t tâm đi.”

Ông cố ý vị sâu xa mà ném xuống một câu: “Hơn nữa Nguyệt Lan cũng không dễ dỗ dành như ngươi tưởng tưởng, năm đó ở dưới tình huống như vậy mà cũng có thể kiên cường hòa li cùng ngươi, thì hiện tại càng không thể lại bị ngươi dỗ đi được.”

“Tiêu phó đô đốc, người có thể tự tin nhưng cũng không thể tự cho là đúng.”

“Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nói nhiều, bổn vương cũng không còn gì để nói cùng ngươi, chính ngươi tự ngẫm lại cho thật kỹ.”

Ông nói xong thì cưỡi ngựa, lùi lại về phía sau tìm Hề Duệ cũng cưỡi ngựa nói chuyện.

Ông không thích Tiêu Nguyên Thạch cho nên tự nhiên là có thể châm chọc nhăn mặt mà cũng lười đi để ý.

Tiêu Nguyên Thạch sưng mặt nhìn không ra được thần sắc, nhưng tay lại gắt gao nắm chặt dây cương vẫn tiết lộ được ông ta đang không bình tĩnh.

Ông ta suy nghĩ tới lời Nghệ Vương nói.

Ấm áp lại thú vị sao?

Ông ta cũng bởi vậy mà không nhịn được hồi tưởng lại cuộc sống của mình trước khi nhập ngũ.

Khổng Nguyệt Lan có thể chăm lo cho sinh hoạt của ông ta rất tốt, tuy rằng mỗi ngày đều là cơm canh đạm bạc nhưng có con trai con gái song toàn, quả thật là có một loại cảm giác ấm áp.

Đây là cảm giác mà ông ta không có được sau khi làm tướng quân và phó đô đốc.

Cát Xuân Như chưa bao giờ cho ông được cảm giác cái gọi là “nhà” như vậy.

Ông ta thật sự đã sai rồi sao?

Cho nên muốn “nhà” thì vẫn chỉ có Khổng Nguyệt Lan mới có thể cho ông ta?

Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy muốn hòa hợp lại cùng Khổng Nguyệt Lan, quay đầu nhìn về phía xe ngựa ở phía sau, ánh mắt mang theo vài phần nóng bỏng.

Thời Khanh Lạc vẫn luôn quan sát phụ thân cặn bã cho nên cũng thấy được ánh mắt của ông ta.

Nàng suy đoán phụ thân cặn bã chắc chắn là bị Nghệ Vương kích thích.

Vốn dĩ cũng cảm thấy thê tử trước không còn giống như xưa, có chút hứng thú, nghĩ cũng thật hay.

Mà khi phát hiện có một người có thân phận càng cao quý hơn tới tranh đoạt, thì lại càng sẽ cảm thấy thê tử trước được hoan nghênh.



Đặc biệt là thể tử trước hiện tại luôn lạnh lùng với ông ta, ông ta càng cảm thấy muốn chinh phục một lần nữa.

Đúng là đồ đê tiện.

Nghệ Vương thật giỏi, cố ý kích thích phụ thân cặn bã càng thêm thơm, về sau cũng sẽ càng hối hận.

Nhưng mà nàng thích, khó trách tiểu tướng công nhanh như vậy đã tiếp nhận người cha kế là Nghệ Vương này.

Thật sự là rất hợp với hẩu vị của người một nhà bọn họ.

Nếu Nghệ Vương không phải là nhân mè đen, mà ngược lại là loại bộ dáng trích tiên xuất trần tuấn nhã lúc mới gặp, thì tuyệt đối sẽ không có duyên với nhà bọn họ, sẽ làm người ta cảm thấy quá có khoảng cách.

Trở lại trấn nhỏ, Tiêu Hàn Tranh liên hợp với Tam hoàng tử xử lý gần hết sự vụ.


Nghe được tiểu tức phụ các nàng trở về, hắn tự mình đi ra cửa đón.

Sau đó thì nhìn thấy bộ dáng phụ thân cưỡi ngựa đi đầu bị đốt đến mức vẻ mặt đầy u.

Tiêu Hàn Tranh nhớ tới đêm qua, Nghệ Vương lén tìm mình muốn xin thuốc bột phòng ngừa muỗi xà kiến đốt, đột nhiên có chút dở khóc dở cười.

Cảm giác chỉ sói đuôi to này, đã tìm ra cách để đối phó với phụ thân cặn bã.

Không thể không nói, thật đúng là làm rất đẹp!

Mặt và tay của Tiêu Nguyên Thạch lại đau lại ngứa, sau khi nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh thì có chút kích động.

“Hàn Tranh, trong tay ngươi có dược tiêu sưng không?"

Đứa con trai này đưa cho Nghệ Vương thuốc phòng muỗi, vậy nên cho ông ta chút thuốc tiêu sưng chắc hẳn cũng được đi.

Tiêu Hàn Tranh chỉ là lạnh lùng mà nhìn nhìn ông ta: “Không có!”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Đồ bất hiếu.

Lương Vũ Lâm cưỡi ngựa đi lên, nhìn Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Hàn Tranh, dược ngươi cho ta dùng rất tốt.”

Tiêu Hàn Tranh lộ ra vẻ tươi cười: “Nếu dùng tốt thì lần sau ta lại cho ngươi thêm một ít.”

Lương Vũ Lâm xuống ngựa, duỗi tay đặt lên trên vai Tiêu Hàn Tranh, một dáng vẻ thân cận: “Tình cảm tốt.”

Ông lại nói bằng giọng điệu quen thuộc: “Ta săn được một con thỏ, đêm nay chúng ta sẽ ăn thịt thỏ cay, mẫu thân ngươi làm món này chính là nhất tuyệt.”

Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Đúng vậy, tay nghề của mẫu thân ta chính là càng ngày càng tốt.”

“Đúng vậy, ta cũng muốn ăn đồ mẫu thân ngươi làm, hôm nay ta tiếp tục đi giúp nàng một tay, ta còn thích nhìn nàng nấu cơm.”

Lời này ngoại trừ cố ý nói cho Tiêu Nguyên Thạch nghe thì cũng không phải diễn.

Mà là ông rất thích bồi Khổng Nguyệt Lan nấu cơm, thỉnh thoảng giúp đỡ một tay, rửa rau, lấy chén gì đó.

Ông cảm thấy đó là một loại lạc thú, rất ấm áp.

Tiêu Hàn Tranh biết Nghệ Vương da mặt dày, bật cười nói: “Ngươi vui vẻ là được.”

Có thể tới phòng bếp giúp mẫu thân hắn một tay, tìm toàn bộ Đại Lương này cũng chỉ tìm được một Vương gia như vậy, phụ thân cặn bã làm sao có thể so sánh được?

Rất nhanh sau đó Thời Khanh Lạc đã kéo mấy người Tiêu mẫu đi tới.

Người một nhà vừa nói vừa cười đi vào viện, Tịch Dung cùng Hề Duệ cũng đi theo để ăn chực bữa tối.

Ngay cả Tam hoàng tử cũng lấy cớ phải xử lý công vụ mà ở lại chỗ này, ở lại căn chực cơm.

Chỉ có Tiêu Nguyên Thạch không được ai đáp lại cho nên vô cùng xấu hổ.

Tiêu Nguyên Thạch đứng ở cửa nhìn bóng dáng đoàn người kia biến mất ở cửa, trong lòng ngoại trừ tức giận thì có thêm một loại cảm giác hoảng sợ và khó hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi