XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Vừa qua năm mới không lâu, Hề Duệ, Tịch Dung và Lương Hữu Tiêu lập tức lên đường đi về Bắc Cương.

Vốn dĩ Phỉ Dục Triết chuẩn bị hồi kinh ăn tết, nhưng Hoàng đế lại bổ nhiệm hắn ta thế chỗ Tiêu Hàn Tranh làm Huyện lệnh của huyện Hà Dương.

Bởi vì bàn giao còn có không ít việc, hắn ta chỉ có thể nán lại huyện Hà Dương ăn tết với người của Tiêu gia, cho nên chặng đường về lần này không có hắn ta.

Kỳ Y Dương cố ý hồi kinh ăn tết, chưa ở được mấy ngày lại đi theo ba người trở về.

Lần này còn có thêm Ngũ Hoàng tử mặt dày mày dặn đi theo.

Cũng bởi vì có Ngũ Hoàng tử ở đây, những con cháu thế gia bị ném đến Bắc Cương trước đó, lần này cũng bị trưởng bối trong nhà ném ra ngoài thêm một lần nữa, gia nhập vào trong đó.

Một nhóm người hùng dũng rời khỏi, Tiêu Hàn Tranh cũng đem công việc trong tay giao hết cho Phỉ Dục Triết.

Đây là tình huống tương đối tốt, dù sao thì Phỉ Dục Triết cũng quản lí huyện Hà Dương lâu như vậy rồi, vào tay rất quen thuộc.

Cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện một người khắc nghiệt hoặc là một huyện lệnh tham ô ức h.i.ế.p dân.

Phỉ Dục Triết cũng chuẩn bị làm quan, lần này chính là một cơ hội rất tốt đối với hắn ta.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đã vì hắn ta mà trải xong con đường phía trước, hắn ta chỉ cần duy trì và phát triển trên nền móng ban đầu, thành tích làm quan nhất định sẽ không kém.

Đặc biệt là sau khi sửa xong đường xi-măng nối liền kinh thành và Bắc Cương, sự liên thông của những con đường buôn bán cũng sẽ khiến cho huyện Hà Dương trở thành con đường phải đi qua khi những người ở Tây Vực muốn đến kinh thành và Bắc Thành, ắt sẽ kéo theo sự phát triển của huyện thành.

Tin tức Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc muốn rời đi cũng truyền ra rất nhanh.

Trong lòng dân chúng đều không vui vẻ, thậm chí còn có người khóc lóc.

"Tiêu đại nhân và phu nhân muốn đi rồi, chúng ta phải làm thế nào đây?"

"Đúng vậy, cuộc sống vất vả của chúng ta mới bắt đầu phất lên, tại sao Tiêu đại nhân và phu nhân lại đi chứ?"

"Thật không nỡ để Tiêu đại nhân cùng phu nhân rời đi, từ sau khi bọn họ đến nơi này, huyện Hà Dương cũng có thay đổi lớn."

"Đó là tất nhiên, mấy ngày trước thân thích của nhà ta từ huyện bên cạnh tới thăm nhà, nhìn thấy nơi này của chúng ta còn kinh ngạc, nói cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua huyện thành náo nhiệt như vậy."

"Còn có Ngốc Ngốc và một đám ngỗng kia, đợi sau khi phu nhân rời đi, sẽ không còn thấy được một đám ngỗng đi tuần tra nữa."

"Tiêu đại nhân và phu nhân có thể không đi được không? Nếu không thì chúng ta thu thập chữ kí của nhiều người dân, xin Hoàng thượng để Tiêu đại nhân tiếp tục ở lại huyện Hà Dương."

"Mặc dù không nỡ để Tiêu đại nhân rời đi, nhưng chúng ta thu thập chữ kí như vậy, không phải là hại Tiêu đại nhân sao, nghe nói ngài ấy đến Bắc Thành làm Tri phủ."

"Cũng đúng, nếu làm như vậy thì chính là kéo chân sau của Tiêu đại nhân rồi, nhưng thật hi vọng phu thê bọn họ tiếp tục ở lại huyện Hà Dương!"

"Sau này cũng không biết là ai tới tiếp nhận huyện Hà Dương, nếu là dạng huyện lệnh như kì trước, cuộc sống của chúng ta không phải là lại phải trở về những ngày trước kia sao?"

"Chuyện này ta trái lại là nghe nói rồi, là Phỉ đại nhân đến tiếp nhận chức huyện lệnh."

"Nếu là Phỉ đại nhân, vậy còn tốt."

"Đúng, nếu Phỉ đại nhân làm huyện lệnh, đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt, dù sao thì ngài ấy và Tiêu đại nhân cũng là bằng hữu tốt."



Tiêu đại nhân chính trực lo nghĩ vì bá tánh như vậy, bằng hữu của hắn cũng nhất định không thua kém.

Đợi đến lúc Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc rời đi, chẳng những dân chúng của cả huyện thành đều đến đưa tiễn, mà những thôn dân của các thôn nghe được tin tức có thể đến cũng đều đến rồi.

Ngươi tặng một giỏ trứng gà, ta tặng một giỏ rau quả, còn có thịt heo ướp, thịt dê và thịt gà, cho dù như thế nào cũng muốn Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc nhận lấy.

Đây là lễ tiễn biệt, Tiêu Hàn Tranh cũng không muốn phụ lòng những tâm ý của các bá tánh, vì vậy liền nhận lấy.

Sau đó phân phó gã sai vặt.

Nhìn thấy nhiều người đến tiễn biệt như vậy, thậm chí còn có không ít người khóc lên.

Tiêu Hàn Tranh sinh ra một loại xúc động hiếm có, hắn tới huyện Hà Dương làm nhiều chuyện như vậy, không có phí công khổ tâm.

Hắn cười vẫy tay với mọi người: "Mọi người yên tâm, sau này Phỉ đại nhân sẽ dẫn dắt mọi người tiếp tục sống cuộc sống tốt.''

''Tiêu đại nhân, phu nhân, các vị đi đường cẩn thận!''

"Cầu chúc Tiêu đại nhân từng bước tiến chức."

"Tiêu đại nhân, phu nhân, tương lai có thời gian nhớ mang Ngốc Ngốc bọn nó trở lại thăm chúng ta một chút!"

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng đáp ứng.

Ngốc Ngốc bên cạnh Thời Khanh Lạc cũng mang theo mấy phần tiếc nuối đầy nhân tính hóa, hướng về phía dân chúng của huyện Hà Dương kêu mấy tiếng.

Càng làm cho không ít người đỏ mắt, đám trẻ con khóc thành một đám.

"Hu hu, Ngốc Ngốc phải đi rồi, ta còn muốn chơi với nó."

“Hu hu, ta không muốn Ngốc Ngốc đi."

Lúc ở huyện Hà Dương, Ngốc Ngốc nghe lời căn dặn của Thời Khanh Lạc, đưa đàn ngỗng đi trông chừng trẻ con.

Cho nên Ngốc Ngốc liền mang theo đàn ngỗng và đám trẻ con làm thành một đám, mới bắt đầu còn cứu được mấy đứa trẻ bị kẻ lừa đảo ôm đi.

Nếu gặp phải ai ức h.i.ế.p trẻ con, nó còn dẫn theo một đàn ngỗng đuổi cắn.

Còn đưa đám trẻ con giương oai chơi đùa ở khắp nơi, bởi vì là nó và đàn ngỗng dẫn đi, cho nên các gia trưởng đều rất yên tâm.

Vì vậy Ngốc Ngốc và một đàn ngỗng rời đi, bọn trẻ con trong huyện thành là không nỡ nhất.

Còn có đứa trẻ ngồi trên đất khóc nháo, muốn Ngốc Ngốc không đi.

Nhưng cho dù không nỡ xa cách, thì vẫn phải đi.

Sau khi lên xe ngựa, Ngốc Ngốc uể oải không có tinh thần nằm ở bên chân của Thời Khanh Lạc, rõ ràng là nó cũng không hề vui vẻ.

Thời Khanh Lạc đưa tay sờ đầu nó một cái: "Ngỗng tử đừng buồn nữa, sau này ma ma sẽ đưa ngươi đến thăm bọn họ."

"Đợi đến Bắc Thành, ngươi cũng có thể mang theo ngỗng con của ngươi tiếp tục đi tuần tra, trông chừng đám trẻ con ở Bắc Thành không bị kẻ lừa đảo ôm đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi