XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau khi nghe được lời này, Ngốc Ngốc mới lấy lại mấy phần tinh thần kêu một tiếng, cọ vào tay của nàng một cái.

Vốn dĩ tâm trạng của Tiêu Hàn Tranh có chút khó chịu, cũng bởi vì Ngốc Ngốc như vậy mà dịu đi không ít.

Càng hạ quyết tâm, chỉ cần hắn ở Bắc Cương một ngày thì sẽ vì bá tánh làm việc đến cùng, làm cho cuộc sống của bá tánh ở Bắc Cương càng sung túc.

Thời Khanh Lạc cũng có ý nghĩ gần giống nhau, mới vừa rồi có nhiều người tiễn biệt và nhét đồ cho bọn họ, liên tục nói cảm ơn và không nỡ, vành mắt của nàng đều đỏ lên rồi.

Nàng cũng muốn vì dân chúng làm chút chuyện thật và chuyện tốt nhiều hơn.

Tiêu mẫu, Tiêu tiểu muội và Nhị Lang đều có chút thương cảm và không nỡ, người một nhà ngồi ở trong xe ngựa hơn hai ngày mới lấy lại tinh thần.

Lần này Nghệ vương không có đi theo, ông đã đi đến tiểu trấn ở biên cảnh, giao chuyện trong tay cho người mà Hoàng đế mới phái tới thay thế.

Đợi bàn giao xong, ông lập tức đuổi theo tức phụ đến Bắc Thành.

Người của Tiêu gia lên đường đi về phía Bắc Thành.

Phủ Nhị hoàng tử ở kinh thành, Lương Hành Thiều mang theo tùy tùng và tên mã phu kia cùng nhau đi đến trắc viện.

Cát Xuân Di ở trong phòng sưởi ấm.

Đứa trẻ do nhũ mẫu ôm ngồi ngay bên cạnh.

Bởi vì nàng ta không còn được sủng ái nữa, cho nên bọn đầy tớ cũng bắt đầu bỏ đá xuống giếng.

Chẳng những không có than sưởi và lò sưởi, mà chỉ có thể dùng chậu than, than được cấp cho còn là loại tương đối kém rất nhiều khói.

Cát Xuân Di vì mình và con trai, chỉ đành dùng tiền riêng mỗi tháng đi mua loại than tốt nhất để đốt.

Mỗi ngày còn phải chi bạc để thưởng cho người của nhà bếp, nếu không thì thứ được đưa tới không chỉ là canh lạnh nước lạnh mà còn rất tệ.

Cũng vì vậy mà số bạc bỏ ra giống như nước chảy vậy.

Cũng may trước đó tỷ tỷ của nàng ta kêu người đưa mấy vạn lượng tới, bằng không thì nàng ta cũng không dám tưởng tượng phải tiếp tục sống ở sân bên này như thế nào.

Nàng ta nhìn nhũ mẫu ôm con trai, vẫn là không nhịn được sinh ra mấy phần hi vọng.

Hi vọng Nhị hoàng tử nhớ tới con trai, có thể đến đây thăm mẫu tử bọn họ.

Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe âm thanh hành lễ cung kính của nha hoàn: "Tham kiến điện hạ!"

Mắt Cát Xuân Di sáng lên, cuối cùng thì Nhị hoàng tử cũng đến thăm nàng ta rồi, hắn ta là tới đón bọn họ đi ra ngoài sao?

Nhất định là như vậy, nàng ta tin trong lòng hắn ta vẫn để ý đến mẫu tử bọn họ, hắn ta nhất định là tới để đón bọn họ.

Lương Hành Thiều vừa đi vào trong phòng, chỉ thấy Cát Xuân Di đang nhìn mình bằng khuôn mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

Chẳng qua là rất nhanh đã đem loại vui vẻ này thu lại, khôi phục bình tĩnh.

Sau đó Cát Xuân Di nhẹ nhàng đi tới, hành lễ với hắn ta: "Tham kiến điện hạ!"

Mang theo một loại kiêu ngạo và thận trọng, giống như là nhìn thấy hắn ta cũng không có vấn đề gì.

Nếu không phải đã sớm biết nàng ta vẫn luôn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, hắn ta đã có chút hoài nghi, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của nàng ta mà hắn ta nhìn thấy lúc vừa đi vào có phải là do mình hoa mắt hay không.



Hắn ta đi qua ngồi xuống: "Bình thân đi!"

Cát Xuân Di đứng dậy khuôn mặt lộ ra mấy phần xấu hổ: "Điện hạ, chỗ này của thiếp không có trà gì ngon, cũng không thể dâng trà lên cho chàng."

Nói như vậy chủ yếu là muốn làm nổi bật chuyện đầy tớ trong phủ khắc nghiệt với nàng ta.

Lương Hành Thiều tất nhiên biết rằng từ sau khi bị ném đến trắc viện, cuộc sống của Cát Xuân Di ngày càng không tốt, đây là kết quả mà hắn ta cố ý buông thả.

Vốn dĩ hoàng tử phi còn khuyên nhủ hắn ta mấy câu, nói là dù sao thì Cát Xuân Di cũng đã sinh ra hoàng tôn, có cần nâng cao thân phận một chút không, nhân tiện nhắc nhở mấy nô tài trong phủ một chút.

Sở dĩ hắn ta chọn người này làm chính thê, cũng là vì đối phương rất có tri thức, càng nhiều hơn chính là nàng luôn đặt lợi ích của hắn ta và phủ Nhị hoàng tử ở trước mặt.

Sẽ không giống với những trắc phi, thị thiếp khác vì tranh đoạt mà đi hại người, không buông tha cho con cháu của hắn ta.

Nói như vậy cũng là vì trước đó Cát Xuân Di ở trước mặt chính thê của hắn ta giả bộ cung kính ngoan ngoãn, khiến cho chính thê của hắn ta có thiện cảm.

Nghĩ đến chuyện rất nhanh thì phải đưa Cát Xuân Di ra khỏi phủ, cũng muốn để cho chính thê lưu tâm nhiều chút, vì vậy nói ra chuyện Cát Xuân Di hạ độc.

Lúc đó chính thê rất khiếp sợ, sau đó cũng không nói giúp cho Cát Xuân Di nữa.

Còn âm thầm phân phó nô tài làm khó Cát Xuân Di gấp bội, tốt nhất là đem tiền riêng trong tay Cát Xuân Di khoét sạch, cách này khiến hắn ta rất tán thành.

Hắn ta hoàn hồn rất nhanh, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta tới cũng không phải là để uống trà."

Cát Xuân Di đè xuống mong đợi cùng kích động trong lòng, lại làm ra bộ dạng ung dung bình tĩnh hỏi: "Vậy điện hạ tới làm gì?"

Lương Hành Thiều phát hiện tâm cơ của Cát Xuân Như quả thật lợi hại, Làm bộ làm tịch giống như vậy, cũng khó trách có thể lừa được chính thê của hắn ta.

Hắn ta giơ tay chỉ vào đứa trẻ mà nhũ mẫu đang ôm nói: "Tới để tiễn ngươi và đứa con hoang này ra khỏi phủ."

Cát Xuân Di nhìn thấy Nhị hoàng tử chỉ vào con trai, đầu tiên là vui mừng, quả nhiên hắn ta là tới thăm con trai của bọn họ.

Nhưng sau khi nghe được nửa câu, sắc mặt nàng ta liền thay đổi, càng mang theo mờ mịt: "Điện hạ, chàng đang nói cái gì vậy?"

Lương Hành Thiều câu môi: "Ta nói ngươi và đứa con hoang này có thể cút ra khỏi phủ."

Nàng ta lui về sau mấy bước không dám tin hỏi: "Nó là con trai của chàng mà, có phải chàng đã nghe ai bêu xấu thiếp không?"

Cũng là vì như vậy, cho nên trước đó Nhị hoàng tử mới có thể không liếc mắt nhìn nàng ta một cái sau khi nàng ta sinh con trai.

Lương Hành Thiều bày ra dáng vẻ thưởng thức nhìn bộ dạng biến sắc của nàng ta, hắn ta lại chỉ vào tên mã phu có chút xấu xí khoảng hơn 30 tuổi đi cùng kia.

"Ngươi nhìn xem con trai của ngươi và gã có giống nhau không?"

Sắc mặt của Cát Xuân Di lại thay đổi, đặc biệt là lúc nhìn về phía tên mã phu kia, càng cảm thấy ghét bỏ và buồn nôn.

"Điện hạ, chàng chớ có nói đùa, con trai của chúng ta làm sao có thể giống gã."

Trong lòng nàng ta sinh ra một loại cảm giác xấu.

Lương Hành Thiều chế nhạo: "Ta không thích nói đùa, đây chính là đứa con hoang của gã."

"Người chung phòng với ngươi lúc trước cũng là gã."

Cát Xuân Di vừa nghe sắc mặt lập tức tái nhợt, lần nữa lộ ra dáng vẻ không thể tin: "Làm sao có thể?"

Nàng ta nhìn hắn ta khó hiểu hỏi: "Tại sao? Tại sao chàng phải làm như vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi