XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Cát Xuân Di châm chọc nhìn nàng ta: "Ta coi hắn như ca ca, hắn cũng không có coi ta là muội muội. "

Khi Cát Xuân Như muốn mở miệng, nàng ta lại cố ý hỏi ngược lại một câu: "Ngày hôm qua các ngươi chạy tới nơi này cố ý châm ngòi Tiêu lão thái đối phó ta, các ngươi có coi ta là muội muội không?"

Cát Xuân Như nghẹn lại, lập tức giải thích: "Xuân Nghĩa không phải cố ý, hắn chính là bởi vì đứa nhỏ kia không còn mới có thể biến thành như vậy. "

Cát Xuân Di lười đôi co với nàng ta: "Cát Xuân Như, tỷ không cần phải giúp tên phế vật này nói chuyện nữa, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi, các ngươi về sau cũng không cần tới tìm ta nữa. "

Cát Xuân Di ở phủ Phó Đô Đốc có người hầu hạ, ăn ngon mặc đẹp, thoải mái hơn nhiều so với đi theo hai người này.

Cho nên nàng ta muốn mượn chuyện ngày hôm nay, cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với bọn họ.

Cát Xuân Như không thể tin được nhìn nàng ta: "Muội gọi ta là gì? Muội gọi thẳng tên của ta.”

Cát Xuân Di nhướng mày: "Ta đều đã cùng các ngươi đoạn tuyệt quan hệ, đương nhiên không có khả năng gọi ngươi là tỷ tỷ nữa. "

"Cát Xuân Như ngươi chính là một người ngu xuẩn, bị Cát Xuân Nghĩa chơi đùa xoay quanh, còn tiếp tục dung túng hắn."

“Chúng ta đã từng là tỷ muội, ta khuyên ngươi một câu, nhanh chóng cùng người như vậy cắt đứt quan hệ, nếu không sau này sẽ chỉ có ngươi chịu thiệt."

Cát Xuân Như nhìn bộ dáng muội muội lạnh lùng, giống như chưa từng quen biết.

Đột nhiên nhớ tới những gì đệ đệ nói, không phải muội muội đã thay đổi, mà là nàng ta vốn dĩ là bộ dạng này...

"Không nghĩ tới ngươi lại nhẫn tâm như vậy. "

Cát Xuân Di cười nhạo, nhìn thần sắc của nàng ta giống như là nhìn một chuyện cười: "Cát Xuân Như, nếu bàn về thủ đoạn tàn nhẫn, ta vẫn không bằng ngươi. "

“Ít nhất ta chỉ là cùng các ngươi đoạn tuyệt quan hệ, chứ không có muốn hại các ngươi. "

“Mà ngươi chính là liên tiếp làm ra những chuyện độc ác, muốn g.i.ế.c tử nữ của phủ Phó Đô Đốc. "

Cát Xuân Như nghe nói như vậy, trái tim đột nhiên đau đớn như bị d.a.o cắt.

Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt của muội muội, câu "Ngươi chính là trò cười lớn nhất" của Thời Khanh Lạc lại ở trong đầu hiện ra.

Lúc này nàng ta thực sự cảm thấy mình là một trò cười.

Tuy rằng nàng ta thiên vị đệ đệ hơn một chút, nhưng đối với muội muội nàng ta cũng hết lòng trả giá, còn vì cho muội muội, làm nhiều chuyện như vậy khiến cho Tiêu Nguyên Thạch giận chó đánh mèo.

Nhưng bây giờ muội muội lại mắng nàng ta là ngu xuẩn, không muốn bị nàng ta liên lụy.

Nước mắt của nàng thoáng cái không nhịn được mà trào ra: "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, ta là tỷ tỷ ngươi mà!"

Cát Xuân Di khinh thường nhất chính là điểm này của Cát Xuân Như, người đã ngu xuẩn thì không nói, còn thích tự lừa mình dối người.

Nếu thông minh một chút, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

"Sau này ngươi không phải là tỷ tỷ của ta. "

Cát Xuân Di nói xong mang theo nha hoàn xoay người trở về phủ Phó Đô Đốc, hiển nhiên nàng ta chính là cố ý đi ra nói đoạn tuyệt quan hệ.

Nhìn bóng lưng Cát Xuân Di biến mất, trái tim Cát Xuân Như càng đau đến cực hạn, so với từng bị Tiêu Nguyên Thạch cô phụ còn đau hơn.

Thật sự là đối với muội muội trả giá, so với đối với Tiêu Nguyên Thạch nhiều hơn, nhưng lại nhận được hồi báo như vậy, nàng ta vừa đau vừa lạnh giá.

Đột nhiên bên người vang lên thanh âm của Tiêu Nguyên Thạch: "Ngươi biết nó đau sao? "

Nàng ta quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Nguyên Thạch không biết đứng ở bên cạnh từ lúc nào: "Ngươi cố ý?"

Tiêu Nguyên Thạch nhếch môi: "Đương nhiên, ta hiện tại thích nhìn thấy ngươi bị bạch nhãn lang cắn trả, nhìn ngươi hối hận đau đớn vì đã làm những chuyện của lúc trước."

“Đúng rồi, muội muội ngươi là chủ động tới tìm ta, hơn nữa còn dùng biện pháp ngươi từng giả bộ ngã vào trong n.g.ự.c ta."

"Thật sự là chân truyền của ngươi."

Cát Xuân Như bị lời châm chọc này, chuyển từ sắc mặt xanh mét sang đỏ bừng: "Tiêu Nguyên Thạch, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Tiêu Nguyên Thạch cười cười nói: "Muội muội ngươi chủ động đưa tới cửa, ta sẽ cùng nàng chơi một trận. "



Ánh mắt ông ta quét qua Cát Xuân Nghĩa đang bị gia đinh đánh đập: "Thuận tiện nhìn lại xem, ngươi vì hai tên bạch nhãn lang này mà phản bội hại ta, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì.”

Ông ta nói đầy ẩn ý: "Hãy tận hưởng sự bình yên cuối cùng đi."

Nói xong ông ta không nhìn Cát Xuân Như nữa, trực tiếp trở về phủ.

Quản gia cũng gọi gia đinh vào.

Cát Xuân Nghĩa bị đánh rất thảm, Cát Xuân Như không có biện pháp, chỉ có thể bỏ tiền thuê người đưa hắn ta đến y quán.

Sau một ngày sau, bọn họ vẫn không góp được đủ tiền.

Người của sòng bạc trực tiếp đến chỗ bọn họ ở, cướp đi khế ước viện và cửa hàng trong tay Cát Xuân Như.


Còn đem nha hoàn cuối cùng còn lại của Cát Xuân Như mang đi, khế ước bán thân cũng bị thu đi.

Huynh muội Cát Xuân Như cùng Ngưu thị trực tiếp bị những kẻ côn đồ của sòng bạch đuổi ra khỏi viện.

Bởi vì có Cẩm vương phủ làm chỗ dựa, cho nên cướp đi viện tử cùng khế ước cửa hàng, đều không cần Cát Xuân Như đồng ý, bọn họ có thể đổi tên hoặc trực tiếp đem đi bán.

Trên người Cát Xuân Như còn cất giấu hơn một trăm lượng ngân phiếu, bị đuổi ra ngoài chỉ có thể mang theo hai người đi tìm phòng trọ.

Sau hàng loạt những sự việc bị đả kích, nàng ta ngã bệnh ở phòng trọ.

Cát Xuân Nghĩa mời lang trung kê thuốc, bảo tiểu nhị đi nấu thuốc, tự mình đút Cát Xuân Như uống.

"Tỷ, không có gì khó khăn, tỷ còn có chúng ta, tỷ nhất định phải khỏe mạnh."

Trái tim nguội lạnh của Cát Xuân Như lại nóng lên, đệ đệ không từ bỏ nàng ta, đệ đệ không phải bạch nhãn lang: "Được, ta sẽ mau chóng khỏe lại. "

Cát Xuân Nghĩa chờ nàng ta ngủ, lúc này mới trở về phòng mình.

Ngưu thị nửa nằm trên giường, mở miệng hỏi: "Dỗ đã xong chưa?”

Cát Xuân Nghĩa gật đầu: "Dỗ xong rồi."

“Chàng nói chúng ta nên làm gì? Trên người nàng chỉ hơn một trăm lượng, còn chút tiền như vậy, sau này sống như thế nào?”

Ngưu thị suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên tốn mấy lượng đi thuê một căn nhà ở rồi nói sau.”

Cát Xuân Nghĩa suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy chúng ta có nên đuổi nàng ra ngoài hay không?"

Hiện tại ở trong mắt hắn ta, vị tỷ tỷ này chính là một người kéo chân bọn họ.

Ngưu thị lắc đầu: "Nha hoàn trong nhà đã bị người của sòng bạc mang đi, nếu đuổi nàng đi, công việc trong nhà ai làm?"

Tròng mắt bà ta đảo quanh: "Nàng thêu cũng không tệ lắm, về sau để cho nàng đi thêu tiếp nuôi sống chúng ta."

Bà ta hưởng thụ quen nha hoàn hầu hạ, cũng không muốn đi làm việc nhà nữa.

Vừa lúc giữ lại Cát Xuân Như để hầu hạ bọn họ.

Vốn nghĩ có nên bán Cát Xuân Như hay không, nhưng nghĩ lại, loại nữ nhân già tư sắc bình thường này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.

Còn không bằng giữ lại kiếm tiền nuôi sống bọn họ, so với bán có lợi hơn nhiều.

Cát Xuân Nghĩa vừa nghe cũng cảm thấy có lý, cười nói: "Vẫn là nàng thông minh. "

Ở trong mắt hắn ta, hiện tại quan trọng nhất chính là Ngưu thị, nữ nhân này ở thời điểm hắn nghèo túng nhất, vẫn luôn ở bên cạnh hắn ta, cũng cứu hắn ta.

Đối với vị tỷ tỷ như Cát Xuân Như này, oán khí trong lòng hắn ta đã vượt qua quan hệ ruột thịt.

Nếu không phải Cát Xuân Như thiên vị, cho Cát Xuân Di con sói mắt trắng kia nhiều tiền như vậy, còn thu nhận đối phương, con trai hắn làm sao có thể bị hại chết, hắn ta làm sao có thể bị đánh.

Nếu mấy vạn lượng kia cho hắn ta, lúc này bọn họ cũng sẽ không chạy tới ở loại khách điếm nhỏ này, về sau còn phải tiết kiệm.

Càng nghĩ càng tức giận.

Lúc này Cát Xuân Như đã ngủ cũng không biết trong lòng đệ đệ tốt của nàng nghĩ gì, còn tưởng rằng vẫn có chỗ dựa, càng không biết "ngày tốt" của nàng ta sắp tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi