XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Ngày hôm sau, Cát Xuân Nghĩa rời khách điếm, dựa theo lời Ngưu thị nói, đi thuê một tiểu viện hẻo lánh.

Bởi vì còn muốn Cát Xuân Như sau này hầu hạ bọn họ, đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên Cát Xuân Nghĩa cùng Ngưu thị mấy ngày nay đều rất kiên nhẫn chiếu cố nàng ta ăn cơm uống thuốc dưỡng thân thể.

Còn làm cho Cát Xuân Như cảm động một phen, cảm thấy hoạn nạn mới thấy chân tình.

Qua mấy ngày, Cát Xuân Di đem một tấm bản vẽ vụng trộm đưa ra ngoài.

Nàng ta có địa chỉ mà người kia đã cho trước đó.

Đem bản vẽ đưa qua, đối phương rất tuân thủ ước định.

Bởi vì không cần giúp Cát Xuân Nghĩa trả hơn năm ngàn lượng nợ cờ b.ạ.c kia, đối phương còn đưa số tiền này cho nàng.

Cát Xuân Di có nhiều tiền như vậy cũng không thỏa mãn, càng không có đem tiền cho Tiêu Nguyên Thạch, mà là đem đến tiền trang, như vậy nàng ta mới cảm thấy an toàn hơn.

Tiêu Nguyên Thạch cũng không có yêu cầu nàng ta đòi số tiền này, nhưng lại sai người đi đem tên mã phu lúc trước bị Cát Xuân Di tính kế tạm thời rời khỏi Bắc Thành kia về.

Vài ngày sau, bệnh của Cát Xuân Như đã khỏi.

Thân thể Ngưu thị cũng gần như vậy.

Trong thời gian Cát Xuân Như bị bệnh, Cát Xuân Nghĩa đều là mua đồ ăn từ tửu lâu bên ngoài.

Nha hoàn duy nhất bị người của sòng bạc mang đi, Cát Xuân Như rất không quen.

Nhìn gần đây ở bên ngoài mua cơm tiêu tiền như nước chảy, Cát Xuân Như nhìn Ngưu thị phân phó.

"Hôm nay ngươi đi mua thức ăn về nấu ăn. "

Nếu đổi thành trước kia, Ngưu thị cho dù trong lòng khó chịu cũng sẽ nhịn đi làm.

Dù sao lúc đó Cát Xuân Như trong tay có tiền có cửa hàng, hiện tại chỉ còn lại có mấy chục lượng bạc, bà ta tự nhiên sẽ không nhịn nữa...

Bà ta cũng không có đối diện cùng Cát Xuân Như, chỉ là vành mắt đỏ lên: "Đứa con đáng thương của ta, ngươi c.h.ế.t thật thảm!"

"Nương rất nhớ con, ô ô..."

Sau đó giống như là thương tâm muốn c.h.ế.t khóc chạy về phòng, lưu lại sắc mặt khó coi của Cát Xuân Như.

Cát Xuân Nghĩa thấy thế liền nói: "Tỷ tỷ, Thu Hoa mới mất đi đứa bé, trong lòng khổ sở, đồ ăn gần đây phiền tỷ đến làm. "

“Khi nàng ấy hồi phục, ta sẽ để nàng ấy làm việc này. "

Thấy Cát Xuân Như muốn nói chuyện, hắn ta lại lập tức chặn ngang nói: "Dù sao đứa nhỏ kia là Cát Xuân Di cố ý hại chết, Thu Hoa, nàng ấy tiếp nhận không được cũng là bình thường. "

Cát Xuân Như ở điểm này có chút chột dạ, dù sao đứa nhỏ kia đúng là bị muội muội hại.

Vì thế chỉ có thể gật đầu: "Được rồi, mấy ngày tớ đây ta sẽ làm. "

Nàng ta buộc phải ra ngoài, đi chợ hỗn loạn, mua đồ ăn về mà trong lòng ghét bỏ vô cùng.

Lúc còn chưa ở cùng Tiêu Nguyên Thạch, Cát Xuân Như cũng trải qua một thời gian khổ sở, việc nhà gì đều phải làm.

Vì vậy, mặc dù nhiều năm không nấu ăn, ban đầu làm rất kém, nhưng một vài ngày sau đó cũng dần dần bắt đầu làm được.

Chỉ là làm thái thái nhà quan nhiều năm như vậy, vẫn luôn được người hầu hạ, hiện tại phải nấu cơm làm việc nhà, nàng ta có chút chịu không nổi.

Nhưng vừa để Ngưu thị đi làm việc, đối phương liền khóc trốn đi, giống như là bị ủy khuất lớn.

Lúc ăn cơm, lại rất tự giác đi ra, ăn lượng thức ăn so với đệ đệ nàng ta còn lớn hơn.

Khiến cho Cát Xuân Như rất tức giận.

Cát Xuân Như thật sự chịu không nổi, muốn Cát Xuân Nghĩa đuổi Ngưu thị đi.

Nhưng kế hoạch còn chưa thực hiện, Cát Xuân Nghĩa lại dưới sự xúc động của Ngưu thị, đi Tú Lâu mang trở về.

"Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta cũng không có thu nhập, nhà này chỉ có thể dựa vào tỷ chống đỡ trước."

“Gần đây chân ta bị đau, chờ chân tốt ta sẽ chủ động ra ngoài làm việc, để tỷ và Thu Hoa sống một cuộc sống tốt đẹp. "

Ban đầu Cát Xuân Như không vui, nhưng sau những lời lẽ dễ nghe của Cát Xuân Nghĩa dỗ dành, nàng ta tiếp nhận công việc của Tú Lâu.

Trước kia thêu dù sao chỉ là tìm niềm vui, lúc trước còn là phu nhân tướng quân bởi vì không thiếu bạc, cho nên Cát Xuân Như mời tú nương của đại Tú Lâu kinh thành đến dạy nàng ta cùng muội muội thêu.



Bởi vậy công việc thêu của nàng ta tuy rằng so ra kém tú nương lợi hại ở kinh thành, nhưng ở Bắc Thành cũng xem như không tệ.

Vì thế Cát Xuân Như mỗi ngày đều rời giường rửa mặt xong làm bữa sáng, sau đó đi mua thức ăn.

Ngồi thêu đến giờ ăn trưa, lại đi nấu cơm.

Buổi trưa nghỉ ngơi bắt đầu thêu, rồi làm bữa tối.

Buổi tối còn bị Cát Xuân Nghĩa dỗ dành thắp đèn làm công việc thêu.

Chỉ là cứ như vậy kéo dài mấy ngày, Cát Xuân Như liền chịu không nổi.

Nàng ta mấy năm nay sống an nhàn sung sướng quen rồi, cho dù bị đuổi ra ngoài, trong tay cũng có tiền cùng có nha hoàn bên cạnh hầu hạ.

Những ngày như vậy nói đơn giản là quá đau khổ đối với nàng ta.

Vì thế nàng ta không làm nữa, mặc cho Cát Xuân Nghĩa dỗ dành như thế nào, ngày hôm sau nàng làm xong bữa sáng không có đi làm thêu, mà là đi về phòng ngủ.

Ngủ một giấc liền qua một chút, bữa trưa cũng không có dậy làm.

Cát Xuân Nghĩa chỉ có thể ra ngoài mua.

Buổi tối Cát Xuân Như cũng không nấu cơm, nhất định phải để Ngưu thị làm.

Hai ngày trước Cát Xuân Nghĩa cùng Ngưu thị đều nhường nhịn.

Nhưng ngày thứ ba, Cát Xuân Như chẳng những không làm công việc thêu nữa, ngay cả bữa sáng cũng phải để Ngưu thị đi làm.

Ngưu thị nhẫn nại cũng đến cực hạn.

"Xem ra tỷ tỷ chàng chính là tiện nhân, dỗ dành nàng cũng vô dụng. "

Bà ta đã nhìn ra, Cát Xuân Như căn bản là sống khổ không quen, cả ngày chỉ muốn cho người hầu hạ.

Lúc đầu dùng biện pháp dỗ dành quả thật hữu dụng, nhưng hiện tại lại hoàn toàn vô dụng.

"Vậy nàng nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cát Xuân Nghĩa cũng rất phiền não.

Mỗi ngày đều phải chạy tới trước mặt tỷ tỷ nói tốt dỗ dành, nhưng đối phương nhận lời tốt của hắn ta, lại không làm việc tốt nữa, điều này làm cho sự kiên nhẫn của hắn ta cũng cạn kiệt.

Ngưu thị híp mắt: "Mềm không được, chúng ta cứng.”

Cát Xuân Nghĩa hỏi: "Cứng như thế nào?”

Ngưu thị xắn tay áo: "Ta đi thu thập nàng, cam đoan để cho nàng ngoan ngoãn làm việc.”

Bà ta nhìn Cát Xuân Nghĩa cười nói: "Chỉ cần chàng nhìn đừng không nỡ.”

Cát Xuân Nghĩa không thèm để ý trả lời: "Hiện tại vợ chồng chúng ta mới là một nhà, nàng cứ việc đi làm đi.”

Ngưu thị gật đầu: "Đến lúc đó chàng cũng không cần hỗ trợ, chỉ cần một bên nhìn là được. "

Bà ta đây cũng là để lại cho bọn họ một con đường lui.

Nếu Cát Xuân Như có gì để lợi dụng, Cát Xuân Nghĩa còn có thể dỗ dành thêm một chút nữa.

Hai người thương lượng xong, Cát Xuân Nghĩa ở lại trong phòng, Ngưu thị thì chạy đến cửa phòng Cát Xuân Như, một cước đá văng cửa phòng.

Cát Xuân Như đang ngủ nghe được thanh âm hoảng sợ: "Ngưu thị, ngươi có phải điên rồi không? Dám đạp cửa phòng ta.”

Ngưu thị bước nhanh lên phía trước, nắm lấy tóc Cát Xuân Như kéo nàng ta từ trên giường xuống.

"Ah ah!" Cát Xuân Như da đầu bị kéo đến đau nhức, không nhịn được kêu lên.

Ngưu thị không khách khí đối mặt với mặt nàng ta lại tát hai cái: "Cát Xuân Như, lão nương cũng sẽ không nhẫn nhịn ngươi nữa, ngươi đừng nghĩ ta cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết xấu hổ. "

“Cả ngày nghĩ muốn ta hầu hạ ngươi, ngươi nghĩ ngươi lớn mặt như vậy sao."

“Bắt đầu từ hôm nay, bữa cơm sáng tối đều do ngươi làm, thời gian rảnh rỗi ngươi phải làm công việc thêu cho lão nương. "

Cát Xuân Như hoàn toàn bị Ngưu thị làm choáng ngợp.

Chờ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt nàng ta không thể tin được ngẩng đầu lên: "Ngươi nói cái gì vậy? Sao ngươi dám làm thế với ta?”

Ngưu thị cười lạnh: "Ngươi là một tiện nhân bị hưu về nhà mẹ đẻ, ta vì sao không dám đối với ngươi như vậy? ”

"Không có chỗ dựa của nhà mẹ đẻ, một người đàn bà như ngươi đi ra ngoài có thể sống tốt được không? "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi