XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Mặc Nhiễm không dám nếm thử nữa, nếu như cô tỉnh lại sẽ không dễ giải thích.
Hơn nữa, anh sợ không khống chế được mình, lát nữa người khó chịu chính là anh.
Trong giấc mơ của Kim Đản Đản.
Đó là một nơi rất kỳ lạ, bên cạnh cô là một cậu bé người máy.
Kim Đản Đản nhíu mày: “Chị không thích anh ấy, sao phải bảo vệ chứ?”
Kim Đản Đản tỉnh lại, trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cô lau mồ hôi, tay vỗ ngực, sợ hãi một trận nói: “Hóa ra là mơ sao!”
Trong đầu cô lại vang lên âm thanh máy móc đó.
“A…” Kim Đản Đản sợ đến nỗi hét lên một tiếng.
Mặc Nhiễm nằm ngủ bên mép giường bị cô đánh thức, đứng dậy lo lắng hỏi: “Tiểu Mộng, em làm sao vậy, còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Cậu bé người máy trong đầu cô nhắc nhở:
Kim Đản Đản sợ hãi một trận mới nuốt lời muốn nói xuống.

Bây giờ cô đặc biệt sợ hãi hệ thống quân kỳ lạ này.

Nó ở trong đầu cô, nó có thể lấy mạng cô bất kỳ lúc nào.

Nghĩ đến nhiệm vụ mà nó nói, Kim Đản Đản chỉ đành nín nhịn làm theo.
Nhìn Mặc Nhiễm lo lắng cho mình ở trước mặt, cô yếu ớt cười cười: “Em không sao, chỉ là có chút đói thôi.

Cảm ơn sự chăm sóc của anh.”
Mặc Nhiễm nhìn đôi môi mở ra đóng lại của cô, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh hôn trộm cô khi cô ngủ say, tai anh hơi đỏ lên.

Anh xoay người bước ra ngoài giống như né tránh: “Anh đi mua cho em chút đồ ăn!”
Cửa đóng lại, Mặc Nhiễm dựa lưng lên trên.

Anh cố gắng kìm nén trái tim đang đập điên cuồng của mình, trong lòng sợ hãi một trận: Nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì bị lộ rồi.
Một y tá mặc đồ trắng đi đến, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nói: “Mặc tổng, anh có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”
Gương mặt Mặc Nhiễm không có biểu cảm gì nhìn y tá ở đối diện nói: “Không cần!” Nói xong anh quay người rời đi.
Y tá một mặt ngẩn ngơ nhìn bóng lưng rời đi của anh, ôm miệng, cô ta sợ mình sẽ kêu ra tiếng.
Sau lần bệnh này, Kim Đản Đản thay đổi rất nhiều, cô đặc biệt thích gây rắc rối.
Ví dụ khi hai người đi dạo phố.

Cô đi phía trước nhìn thấy thứ mình thích thì lấy đi, Mặc Nhiễm đi theo phía sau trả tiền.


Anh chỉ không để ý một chút, Kim Đản Đản đã chạy đi phá hoại của công rồi.
Bây giờ cô đang đứng trước một công trình kiến trúc màu vàng cao hơn ba mét.

Mắt cô sáng lên nhìn nó, ngay sau đó chiếc búa nhỏ không biết xuất hiện trong tay cô từ lúc nào đập “Doang~” một cái.
Lúc này cô thầm nghĩ: Cô đã muốn có một cục vàng to như vậy từ lâu rồi.

Dù sao bây giờ trên người cô cũng được gắn cái mác ‘Tôi là người của Mặc Nhiễm’, vì vậy cô muốn làm chuyện càng to gan hơn, gây ra họa thì để anh gánh.
Công trình kiến trúc màu vàng đó dưới sự tàn phá của Kim Đản Đản, lập tức trở nên lồi lõm.
Khóe miệng Mặc Nhiễm giật giật, chạy tới kéo Kim Đản Đản ra: “Em đập cái này làm gì vậy?”
Kim Đản Đản vung móng vuốt nhỏ giãy giụa: “Những thứ này đều là vàng, rất nhiều tiền.

Đến lúc đó em sẽ chia cho anh một chút.”
Mặc Nhiễm gõ trán cô, cạn lời nói: “Ngốc.

Đây đều là nhuộm màu thôi, hoàn toàn không phải là vàng gì cả!”
Đôi mắt to tròn của Kim Đản Đản trừng anh, giống như đang nói ‘Anh không cần phải dối lòng mà lừa em!’
Mặc Nhiễm rất đau đầu, trước đây cô vẫn luôn ngoan ngoãn tại sao đột nhiên lại trở thành người thích gây chuyện như vậy chứ?
Kim Đản Đản nhìn dáng vẻ khổ não của anh, cô tức giận đẩy anh ra: “Tránh ra.

Không cần anh quan tâm đến em, đi tìm người đẹp Trần của anh đi!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi