XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Khóe miệng Mặc Nhiễm khẽ cong lên: Hóa ra cô ấy đang ghen!
Anh nhìn Kim Đản Đản, thâm tình nói: “Tiểu Mộng, em thích anh sao?”
Cái miệng nhỏ của Kim Đản Đản ngạc nhiên khẽ mở, tim cô gần như nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Cô không biết tại sao mình lại rất hoảng loạn, muốn chạy trốn.
Mặc Nhiễm nhìn sắc mặt ửng đỏ của cô, trong lòng anh đã có đáp án.
Gương mặt đẹp trai của anh từ từ tiến lại, muốn hôn môi cô.
Kim Đản Đản căng thẳng không biết phải làm thế nào mới tốt, cô cảm thấy toàn thân mình đều cứng đờ.
Trong lòng cô hoảng loạn: Làm sao đây? Làm sao đây? Sắp hôn rồi!
Lúc này, một vị cảnh sát mặc đồ màu xanh đi đến, công chính nghiêm minh nói: “Khụ khụ! Hai vị, hai người phá hoại của công, mời đi với chúng tôi một chuyến!”
Bầu không khí mà Mặc Nhiễm không dễ gì mới tạo ra được bị cắt ngang.


Anh nhìn về phía người tới, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Mặc… Mặc tổng, là anh sao!” Cảnh sát thay đổi thái độ vừa rồi, trên mặt anh ta mang theo vài phần tôn kính.
“Ừ!” Tâm trạng Mặc Nhiễm không vui, vẻ mặt không có biểu cảm gì trả lời.
Cảnh sát sờ gáy, ngượng ngập nói: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy làm phiền Mặc tổng và cô gái này theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến, ghi lại chút lời khai là được rồi.”
Vì vậy cảnh sát cung kính mời bọn họ đến cục cảnh sát.

Mặc Nhiễm bỏ tiền ra bồi thường một chút, dẫn Kim Đản Đản rời đi.
Từ đó về sau, Kim Đản Đản luôn gây ra mọi rắc rối.

Ở bên ngoài, chỉ cần cô nhìn thấy màu vàng đều sẽ bị cô coi là vàng, cầm búa rìu gì đó lại gõ lại đập.

Nhìn thấy đèn sáng lấp lánh cô cũng muốn mang về nhà.
Mặc Nhiễm vừa bận việc của công ty, còn phải luôn luôn đến cục cảnh sát chuộc cô về.
Trong lòng Kim Đản Đản nghĩ như vậy: Chỉ cần anh bận rộn, thì làm gì có thời gian quyến rũ tiểu tam nữa chứ.

Cục cưng quả nhiên rất thông minh!

Trong túi Mặc Nhiễm vang lên một đoạn nhạc chuông tươi đẹp, khi cầm điện thoại nhìn tên người gọi đến trên màn hình, trong lòng anh tràn đầy bất đắc dĩ.
Bạch Hi ở bên kia điện thoại cười gian xảo: “Nhiễm Nhi, con và Tiểu Mộng thế nào rồi?” Thật ra bà rất muốn hỏi hai đứa đã lăn giường chưa.

Nhưng đối phương là con trai bà nên bà ngại mở miệng.
Mặc Nhiễm khẽ nhíu mày, anh cố gắng kìm nén cơn tức giận sắp bộc phát: “Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy chứ?”

Bạch Hi đáng thương nói: “Mẹ làm cái gì chứ?”
Mặc Nhiễm mạnh mẽ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, giọng nói của anh vô cùng nhẫn nại: “Mẹ bỏ thuốc vào trong đồ ăn.

Tiểu Mộng không biết gì cả.

Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy chứ?”
Giọng Bạch Hi mang theo nghẹn ngào nói: “Nhiễm Nhi, mẹ đều là vì con mà.

Một đứa con dâu tốt như vậy nếu như bị người khác cuỗm đi mất, mẹ con sẽ bỏ nhà ra đi, không bao giờ trở lại nữa!”
‘Tút tút tút…’ Bạch Hi cúp điện thoại, bà suy nghĩ: Rốt cuộc bọn Nhiễm Nhi có lăn giường không vậy?
Trong lồng ngực Mặc Nhiễm tràn đầy tức giận, rõ ràng là mẹ vô lý trước.

Vậy mà bà còn oan ức hơn cả anh, còn cúp điện thoại trước nữa.

Đợi cha trở về, anh nhất định phải bảo ông quản lý mẹ cho tốt.

Kim Đản Đản kéo tay áo Mặc Nhiễm, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Mặc Nhiễm, vừa rồi anh nói bỏ thuốc gì vậy?”
Ánh mắt Mặc Nhiễm khẽ sáng lên một chút: “Mẹ anh vừa gọi điện thoại đến.

Bảo chúng ta chuẩn bị thuốc cảm để trong nhà, phòng khi cần đến.”
“Ồ ~” Kim Đản Đản gật đầu nhỏ, nhìn điện thoại anh đang cầm trên tay, rất tò mò nói: “Thứ anh đang cầm trên tay chính là điện thoại sao? Em cũng muốn có!”
Mặc Nhiễm xoa tóc cô: “Được, anh mua cho em một cái!” Bình thường hai người luôn ở cùng nhau, ngược lại anh cũng không nhớ đến chuyện mua điện thoại cho cô.
Kim Đản Đản chọn một chiếc điện thoại màu hoa hồng vàng.

Cô cầm điện trên tay vô cùng vui vẻ, chụp hình, quay phim, nghe nhạc, xem phim cổ trang gì đó, chơi vui chết đi được.
*
Thật ra bé Đản Đản đây rất thông minh, gây nhiều chuyện thì Tiểu Nhiễm Nhiễm sẽ không có thời gian đi quyến rũ tiểu tam nữa!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi