XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Sau khi nói xong, Nguyễn Tiểu Ly liền quay người nhìn thoáng qua Nguyễn San rồi nhẹ nhếch miệng, tiếp đó không chút chần chừ dẫn thân tín của mình bỏ đi.
Vương Lê Nguyệt nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly rời khỏi rồi cũng đi theo không chút đắn đo, cả hai người dứt khoát bỏ qua sự tồn tại của Nguyễn San.
Nguyễn San cứ thế nhìn hai người “nắm tay” đi mất, còn hắn vẫn đứng nguyên một chỗ không động đậy. Tất cả thị vệ cũng đã lui xuống, trong sơn động hiện tại chỉ còn lại duy nhất một nam nhân mặc kỵ trang màu đen đơn độc đứng đó.
Lúc này đây, hắn cảm giác khoảng cách giữa mình và hoàng đệ lại càng xa. Thế nhưng bọn họ đã bao giờ gần gũi với nhau đâu? Chẳng phải từ bé đến lớn quan hệ giữa bọn họ đều xa cách như thế này sao? Trước giờ, người muốn đến gần chỉ có hắn, còn hoàng đệ thì chưa từng một lần tỏ ra thân thiết với hắn.
Nguyễn San đứng yên trong động ước chừng non nửa canh giờ. Đám thị vệ phía sau không ai dám động đậy hay phát ra một âm thanh nào.

Qua một hồi lâu, Nguyễn San đi ra khỏi sơn động, sắc mặt lạnh như băng ra lệnh: “Chuyện Tứ hoàng tử và tiểu thư Phủ Thừa Tướng cùng ở trong sơn động hôm nay không ai được phép truyền ra ngoài. Nếu dám tiết lộ, giết không tha!”
Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Một khi truyền ra thì thanh danh của Vương Lê Nguyệt sẽ bị tổn thất, đương nhiên Thừa tướng sẽ khiến cho Nguyễn Ly Trúc phải cưới nàng ta.
Nguyễn San nói xong, nhìn thấy đám người phía sau liên tục gật đầu rồi mới mang khuôn mặt âm trầm kéo đội ngũ rời khỏi sơn động.
Thời gian lúc này cũng đã khuya, công tử tiểu thư đến đua ngựa đã sớm trở về phủ của từng người nên khi bọn họ ra tới bên ngoài cũng không chạm mặt những người khác.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn Vương Lê Nguyệt đi theo sau mình một tấc cũng không rời liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chỉ đành phái người đưa Vương Lê Nguyệt về Phủ Thừa Tướng. 
Dưới sự nỗ lực chung của một số bên, chuyện ám sát Nguyễn Tiểu Ly lần này không có bất kỳ tin tức nào được truyền ra ngoài, cứ như thể nó vốn không hề xảy ra.
Tuy rằng ngoài mặt chưa có gì xảy ra, nhưng thực tế từ lúc Nguyễn Tiểu Ly bị ám sát thì “hắn” đã bắt đầu âm thầm bồi dưỡng tử sĩ và ám vệ cho riêng mình.
Kẻ địch của “hắn” là nam chính, dù phải chết cũng phải chết trong tay nam chính, không lý nào lại phải bỏ mạng trong tay mấy binh tôm tướng tép được. Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đã phải chết trẻ cũng không phải là chuyện gì hay ho.
Hơn nữa, Nguyễn Tiểu Ly còn đặc biệt phái tất cả tâm phúc mà mình đã bồi dưỡng lúc trước ra để điều tra kỹ càng kẻ nào đã lên kế hoạch ám sát “hắn”. Và lẽ đương nhiên Hoàng hậu cũng phát hiện được những động tĩnh nhỏ này của Nguyễn Tiểu Ly.

Tuy nhiên, sau khi Hoàng hậu biết hết mọi việc lại không những không ngăn cản mà trái lại còn cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly đã biết cách nên tranh đoạt như thế nào. Trong lòng Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, thậm chí còn không ngừng âm thầm giúp đỡ Nguyễn Tiểu Ly.
Duy chỉ có một việc làm Nguyễn Tiểu Ly phiền muộn đó là kể từ sau khi xảy ra sự kiện ở sơn động, không biết rốt cuộc trong đầu nữ chính chạm phải mạch nào mà hình như cảm thấy giữa hai người bọn họ có chung một bí mật, còn thường xuyên tìm mọi cách chạm mặt Nguyễn Tiểu Ly, làm trong khoảng thời gian này Nguyễn Tiểu Ly phải kêu khổ không ngừng.
Ngoại trừ Vương Lê Nguyệt thường xuyên xuất hiện trước mặt “hắn”, cả số lần Nguyễn San gặp mặt Nguyễn Tiểu Ly cũng tăng lên so với lúc trước. Hơn nữa mỗi lần Nguyễn San trông thấy Nguyễn Tiểu Ly đều để lộ ra nét mặt kỳ dị, có đôi khi còn nói một vài lời mà Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn nghe không hiểu. Đến cuối cùng, “hắn” chỉ có thể chọn cách làm lơ như không thấy, dứt khoát bỏ Nguyễn San lại phía sau.
Nguyễn Tiểu Ly không chỉ duy trì việc bồi dưỡng tử sĩ ám vệ mà còn tăng cường xuất nhập quân doanh. Nhìn bề ngoài thì nhất cử nhất động của Nguyễn Tiểu Ly đều giống như ngày thường, vào quân doanh thì đi tìm đại tướng quân luyện võ hoặc thậm chí là theo binh lính bình thường thao luyện một phen. Nhưng trên thực tế, Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn tận dụng cơ hội để từ từ giao thiệp với các tướng lĩnh. Các cuộc gặp mặt này đều tiến hành thuận lợi trong bí mật.
Tuy nhiên, Nguyễn Tiểu Ly không hề phát hiện ra nhất cử nhất động của “hắn” đều nằm trong tầm theo dõi của Nguyễn San.
Nguyễn San phái người giám thị Nguyễn Tiểu Ly đã lâu, dẫu cho trong quá trình giám thị đã xảy ra nhiều chuyện, kể cả khi Nguyễn Tiểu Ly càng trưởng thành càng tinh ranh thì hắn vẫn tra ra được kha khá tin tức, có thể không tra được những việc cơ mật nhưng những chuyện bề mặt thì hắn lại nắm trong tay toàn bộ. Huống hồ Nguyễn Tiểu Ly chưa từng nghĩ sẽ che giấu người khác chuyện “hắn” xuất nhập quân doanh.
Mặc dù Nguyễn San biết được mọi động tĩnh của Nguyễn Tiểu Ly và mục đích của những việc “hắn” làm nhưng từ đầu đến cuối vẫn lựa chọn thờ ơ. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ không ngừng báo cáo cho mình toàn bộ hành động của Nguyễn Tiểu Ly, thế nhưng lại không hề có bất cứ ý định nào ngăn cản những chuyện “hắn” làm, thậm chí đôi khi còn bí mật xử lý người do Giai Hoàng quý phi bố trí và ngầm thay đổi thành người của mình.
Trong lúc mọi thứ đang âm thầm tiến triển vô cùng thuận lợi, Nguyễn Tiểu Ly bỗng nhận được một nhiệm vụ mới. Cùng lúc nhiệm vụ này xuất hiện, “hắn” cũng đã điều tra ra kẻ lần trước đã ám sát mình ở trường đua ngựa chính là người của Nguyễn San.
Thời điểm Nguyễn Tiểu Ly nhận được tin tức này, “hắn” đã không nhịn được mà nhíu mày, sau đó lại đọc kỹ càng tư liệu trong tay thêm một lần nữa.

Thật lòng mà nói, lúc mới vừa nhận tin báo Nguyễn Tiểu Ly đã cảm thấy không quá tin tưởng. Dù sao Nguyễn San cũng là nam chính của thế giới này, tính cách của hắn thế nào thì trong cốt truyện đã giới thiệu tỉ mỉ, theo lý mà nói hắn hẳn sẽ không làm loại chuyện này mới phải.
Nhưng tất nhiên Nguyễn Tiểu Ly sẽ không hoài nghi kết quả điều tra của mình. “Hắn” ngồi tại chỗ suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên vươn tay gõ bàn mấy cái, nhếch miệng tạo thành một biểu cảm tàn độc: “Hoàng huynh thân yêu của ta, nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Ngươi tặng ta một lễ vật thì ta cũng nên đáp trả lại mới phải đạo.”
Nguyễn Tiểu Ly quyết định xong lập tức đi cải trang, rất nhanh đã xuất hiện tại một biệt viện ở ngoài kinh thành.
“Tham kiến chủ tử.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn những tử sĩ do chính tay mình bồi dưỡng trong thời gian gần đây và khí thế trên người bọn họ bèn gật đầu hài lòng, nhưng cuối cùng “hắn” vẫn xác nhận lại một câu.
“Gần đây các ngươi huấn luyện như thế nào?”
“Chủ tử yên tâm, chúng ta tùy thời chờ lệnh.” Khí thế sắc bén, chém đinh chặt sắt.
“Tốt, nếu đã như vậy thì bây giờ ta sẽ giao nhiệm vụ cho các ngươi.”
Nguyễn Tiểu Ly nói xong, nhanh chóng tập hợp những người xuất sắc nhất trong số các tử sĩ “hắn” đã bồi dưỡng lại một chỗ, tiếp đó ban bố lệnh ám sát Nguyễn San cho bọn họ. 
Những tử sĩ này chỉ nghe lệnh của một mình Nguyễn Tiểu Ly. Bất kể Nguyễn Tiểu Ly giao nhiệm vụ gì, ám sát người nào thì bọn họ cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Điều này làm cho Nguyễn Tiểu Ly càng thêm hài lòng.

Sau khi Nguyễn Tiểu Ly thu xếp ổn thỏa mọi việc, vạch ra kế hoạch kỹ càng, “hắn” mau chóng lấy ra một bộ y phục dạ hành mặc lên người. 
Chuyện phái người ám sát Nguyễn San thú vị như vậy đương nhiên “hắn” không thể bỏ lỡ. Mặc kệ thế nào “hắn” cũng phải đi theo những người này đâm Nguyễn San vài nhát mới được. Thương tích lúc trước của “hắn” cũng không thể nhận không.
Lúc này đã sắp nửa đêm, nguyệt hắc phong cao (*), đúng là thời điểm tốt để giết người.
(*) nguyệt hắc phong cao: bắt nguồn từ câu nói “Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên”, có nghĩa là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa”.
Chỉ trong chớp mắt, Nguyễn Tiểu Ly đã dẫn đầu nhóm người vọt vào Phủ Tần Vương.
Trước khi bắt đầu chuyện ám sát đêm nay, mọi người đã nắm rõ bố cục của Phủ Tần Vương, còn biết cả buổi tối Nguyễn San nghỉ ngơi ở nơi nào, vậy nên cả nhóm cùng nhanh chóng hướng về phía chỗ nghỉ ngơi của Nguyễn San xông tới.
Nguyễn San vốn đang nằm trên giường, đột nhiên bên tai nghe được âm thanh khác thường. Nguyễn San là người lớn lên trong hoàng cung, mấy chuyện ám sát lớn nhỏ gì cũng đã trải qua nhiều lần, do đó hắn vừa nghe thấy âm thanh này liền cảm thấy không ổn. Hắn lập tức mở to hai mắt, tiện tay chớp lấy thanh lợi kiếm đang treo ở đầu giường rồi phi thân ra ngoài.
Hắn vừa ra tới, ngay tức thì đối mặt với một đám hắc y nhân đang tấn công về phía mình. Thấy vậy, Nguyễn San không có thời gian suy xét gì thêm, trực tiếp xông thẳng vào đám người kia.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã lan truyền khắp cả Phủ Tần Vương.
“Người đâu, có thích khách!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi