XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ CÔ ẤY MỘT LÒNG MUỐN CHẾT

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Theo tiếng hét liên tiếp truyền đi, nhóm tử sĩ xông vào Phủ Tần Vương nhanh chóng bị bao vây.
Bản thân Nguyễn San võ nghệ cũng không tầm thường, cho dù trước mặt đầy người cũng hoàn toàn không rơi vào thế yếu. Đám hắc y nhân vọt vào phủ Tần Vương rất nhanh đã bị thủ hạ của hắn đánh ngã không ít.
Nhìn thấy người phe mình liên tiếp ngã xuống, lại thấy Nguyễn San không chịu bất cứ tổn thương gì, hơn nữa hộ vệ của Vương phủ cũng không ngừng chạy tới, Nguyễn Tiểu Ly không khỏi đổi sắc. “Hắn” chợt nổi tính tàn nhẫn, không chút do dự cầm kiếm vọt thẳng về phía Nguyễn San.
“Tiểu Ly, liều mạng công kích nam chính, biểu hiện cảm xúc thù hận của cô.” Tiểu Ác tỉ mỉ tuyên bố chi tiết nhiệm vụ.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức hiểu ra. “Hắn” không quan tâm đến những người bên cạnh đang tấn công về phía mình mà chỉ dồn hết sức công kích Nguyễn San một cách tàn nhẫn, tựa như hai người là kẻ thù không đội trời chung.
Nguyễn San nhìn thấy hắc y nhân mảnh khảnh trước mặt mình liều chết xông lên như thế, nhất thời có chút luống cuống tay chân.
Nguyễn Tiểu Ly nhân cơ hội này, quyết đoán đâm kiếm vào bụng Nguyễn San. Sau khi nghe được âm thanh kiếm đâm vào cơ thể, Nguyễn Tiểu Ly ngay lập tức cảm thấy lửa giận tích tụ trong lòng trước giờ đã tiêu tán không ít.
Không có gì vui vẻ bằng việc nhìn thấy kẻ thù của mình bị thương.

Nguyễn San bị đâm trúng ở trước mặt đột nhiên hơi mỉm cười. Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy không ổn, đang định lui về phía sau nhưng đã không còn kịp!
“Phập!”
Tuy rằng kiếm của Nguyễn Tiểu Ly đã đâm trúng Nguyễn San, nhưng hắn lại không hề né tránh, cũng không bận tâm đến tình trạng vết thương trên người, trở tay đâm lợi kiếm của mình vào bụng của Nguyễn Tiểu Ly.
“Ưm…”
Nguyễn Tiểu Ly cảm nhận được cơn đau kịch liệt truyền đến từ phần bụng, không nén được mà rên lên một tiếng.
Chỉ vẻn vẹn một âm tiết đã làm Nguyễn San vốn đang muốn đâm sâu thanh kiếm về phía trước chợt khựng tay lại, có chút không thể tin được âm thanh mà tai mình vừa nghe được.
Nguyễn San ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn hắc y nhân trước mặt mình, muốn xác định âm thanh mình vừa nghe được rốt cuộc là ảo giác hay chân thật.
Chờ đến lúc Nguyễn San nhìn rõ hình dáng của người trước mặt, trong nháy mắt hắn đã khẳng định vừa rồi mình không nghe lầm, cũng đã xác định được thân phận của người trước mặt.
Là Nguyễn Ly Trúc!
Nguyễn San lập tức rút kiếm trở về, giơ tay muốn xem thương thế của Nguyễn Tiểu Ly: “Đệ…”
Đệ sao rồi?
Lời còn chưa nói xong Nguyễn San đã bị hắc y nhân chụp một chưởng thật mạnh trước ngực.

Nguyễn Tiểu Ly thấy Nguyễn San khựng người, nhân cơ hội đưa tay mạnh mẽ vỗ một chưởng vào ngực Nguyễn San, còn mình thì lợi dụng phản lực để bay về sau lưng các tử sĩ.
Bụng của Nguyễn San vốn đã bị thương, lại thêm Nguyễn Tiểu Ly không nể tình vỗ một chưởng, nhất thời chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn một trận.
Về phần Nguyễn Tiểu Ly sau khi rơi xuống phía sau các tử sĩ, “hắn” nhanh chóng xoay người phi thân rời khỏi Vương phủ.
Những tử sĩ này vốn không thèm để ý đến sống chết, cho dù hiện tại Nguyễn Tiểu Ly đã rời đi, bọn họ lại đang bị bao vây nhưng cũng không có ý định lùi bước. Bọn họ vẫn liều chết ngăn cản toàn bộ thị vệ của Phủ Tần Vương để Nguyễn Tiểu Ly có thể thành công rút lui khỏi Vương phủ.
Đến khi rời khỏi Phủ Tần Vương và đi tới một nơi an toàn, biểu cảm trên mặt Nguyễn Tiểu Ly mới hơi thay đổi, trong mắt “hắn” hiện lên một tia nhẫn nhịn thống khổ.
Có điều, mặc dù hiện tại thân thể vô cùng đau đớn nhưng trong lòng Nguyễn Tiểu Ly lại hết sức vui vẻ. Bởi vì vừa khi thoát khỏi Phủ Tần Vương, trong đầu “hắn” ngay lập tức truyền tới âm thanh thông báo của Tiểu Ác.
“Nhiệm vụ hoàn thành rất tuyệt. Tiểu Ly, cô không sao chứ?”
Tình huống hiện tại giống hệt với cốt truyện, “hắn” và Nguyễn San cùng bị trọng thương trong vụ ám sát.
Nguyễn San bị đâm trúng, lúc sau lại ăn thêm một chưởng nên cả người đã vô cùng suy yếu, khó lòng mà đứng thẳng được. Nhưng khi hắn nhận ra người tới ám sát mình là ai thì cảm giác khiếp sợ, đau lòng cùng với nỗi lo lắng ở trong lòng lại chiếm cứ nhiều hơn.
Mãi cho đến khi trơ mắt nhìn Nguyễn Tiểu Ly rời đi Phủ Tần Vương mà toàn bộ thị vệ của mình đã bị đám tử sĩ ngăn lại, cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly đã chạy trốn thành công thì rốt cuộc Nguyễn San mới không nhịn được nữa, trực tiếp lâm vào hôn mê.
Nguyễn San vừa hôn mê, tất cả các thị vệ lập tức biến sắc, ra đòn càng thêm hung ác. Sau khi toàn bộ tử sĩ đều bỏ mạng, bọn họ nhanh chóng đưa Nguyễn San vào phòng rồi đi tìm y sư của Vương phủ tới.

Bên này, Nguyễn Tiểu Ly rời khỏi Phủ Tần Vương nhưng cũng không lập tức về cung ngay mà đi tìm một nơi bí ẩn để tạm tránh. “Hắn” thật cẩn thận cởi y phục xuống, lộ ra vết thương vẫn đang chảy máu không ngừng ở trên bụng. Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy vết thương của mình, không nhịn được hít hà một hơi.
“Xuống tay thật tàn nhẫn.”
Quả thật Nguyễn San đã ra tay không chút lưu tình, nếu không phải “hắn” phản ứng nhanh thì có lẽ đã bị thanh lợi kiếm kia xuyên thủng bụng.
Tiểu Ác: “Đối với người ám sát mình, đương nhiên nam chính sẽ ra tay độc ác.”
“Nguyễn San đã phát hiện ra ta. Lúc ấy hắn bị khiếp sợ nên mới chần chờ, nếu không ta cũng không thể bắt lấy sơ hở mà chạy thoát được.”
Nguyễn Tiểu Ly cắn răng gỡ lớp y phục bị dính vào miệng vết thương ra. Trong lúc gỡ, “hắn” lại không nén được tiếng hít vào.
Tiểu Ác nhíu mày: “Biết rồi cũng không sao, chỉ cần không bắt được nhược điểm thì hắn cũng không làm gì được cô. Chỉ là khổ cho cô, bị thương nhưng không thể đi chữa trị.”
Nguyễn Tiểu Ly thở hổn hển: “Không sao.”
Nhiệm vụ hoàn thành là được.
Ám sát, “hắn” thích mấy chuyện kích thích thế này, rất thú vị.
Băng bó bụng mình xong, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng quay về.
Đến lúc trở lại tẩm cung, dáng vẻ của người thiếu niên vô cùng u ám, tàn nhẫn ở trong mắt người ngoài, gương mặt lúc nào cũng bất biến cho dù có xảy ra chuyện gì lúc này lại hơi khang khác.
Nguyễn Tiểu Ly đi vào tẩm cung, lập tức thoát lực ngồi xuống, nhanh chóng lấy các loại thuốc bột đã chuẩn bị trước để đề phòng bất trắc ra. “Hắn” rửa sạch miệng vết thương, sau đó lấy thuốc trị thương đổ lên trên.
Bị thuốc trị thương kích thích, Nguyễn Tiểu Ly liên tục nhe răng nhếch miệng, vất vả lắm mới quấn được một tầng băng gạc dày lên thuốc bột. Làm xong, Nguyễn Tiểu Ly mới dựa vào một bên và thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Tiểu Ly nghỉ ngơi nửa khắc, đến khi cảm thấy bên hông bớt đau một chút rồi mới cố gắng chống đỡ thân mình, thật cẩn thận về tới bên giường giống như buổi tối hôm nay “hắn” chưa từng rời khỏi.
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly trở lại tẩm cung và nằm lên giường, Phủ Tần Vương bên kia lại là khung cảnh gà bay chó sủa. Mọi người bên trong phủ giống như đang lâm đại địch.
Tất cả mọi người trong Phủ Tần Vương tất bật ra ra vào vào, tới tới lui lui, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng.
Mỗi người khi đi ngang phòng của Nguyễn San đều bất giác nhìn vào bên trong một cái, rồi lại hoàn toàn không dám phát ra một tiếng động nào.
Trước khi Nguyễn San hôn mê đã chảy rất nhiều máu làm trong lòng của tất cả mọi người trong Phủ Tần Vương cảm thấy hoảng sợ. Nếu Nguyễn San thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ toàn bộ Phủ Tần Vương sẽ phải chôn cùng hắn.
Trong khoảng thời gian này, y sư trong phủ vẫn luôn canh giữ ở bên người Nguyễn San.
“Vương gia thế nào rồi?”
Thấy y sư đã chẩn trị, bôi thuốc và băng bó vết thương cho Nguyễn San xong, thị vệ bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lo lắng hỏi thăm.
“Yên tâm, ta đã giúp Vương gia băng bó miệng vết thương lại, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, chờ ngài ấy tỉnh lại thì sẽ không còn gì đáng ngại.”
---
Lời của team dịch:
Nhân dịp năm mới 2022, tụi mình sẽ đăng hết các chương còn lại của Thế giới 3 xem như là quà chúc mừng năm mới đến các độc giả đã ủng hộ team trong suốt thời gian qua.
Chúc các độc giả của team có một năm mới an lành, hạnh phúc, vạn sự như ý!!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi