XUYÊN NHANH: LỮ KHÁCH NGHỊCH TẬP CHI KÍ

"còn chưa tìm được người sao? "

"dạ bẩm.... Vẫn chưa! "

"Vô dụng! Một lũ phế vật! Ta còn cần các ngươi làm gì... Khụ khụ! "

"Thế tử, đừng nóng giận, chú ý sức khỏe của ngài. Còn không nhanh gọi thái y! "

"ngươi còn không cút?"

"dạ, dạ! "

"Tất cả các ngươi cút! Tất cả đều cút hết cho ta!!!!"

Lạch cạch! Choang! Loảng xoảng!!!

"dạ, dạ! "

Tính tình của thế tử từ ngày trở về càng xấu. Vừa bị phế vừa nóng tính. Động tí là ném đồ đánh người. Chưa kể đến nếu có người dám nhìn thẳng vào dung mạo của hắn, đều sẽ bị phạt nặng.

...

"Ai, cháu trai đáng thương của ta ,ngươi đây là tội tình gì đâu? "

Tưởng lão tướng quân thấy Tưởng Hiên tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống mấy ngày liền thì rất lo lắng. Ông cũng thử đi tìm thần y khắp nơi cứu chữa, nhưng lại bị phán không có mệnh hệ gì. Mà hắn nay một thân nội lực mất sạch, đả kích trầm trọng, tự nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài.

Nghe nói Lâm thần y rất thân với Tô Lệ, Tưởng lão tướng quân liền tìm tới cầu tình muốn thần y ra tay cứu giúp.

"Tô ma ma, nghe nói ngài thân với Lâm thần y, liệu có thể giúp lão nói vài câu !"

"Ta biết cháu trai ta từng có nhiều lần không phải với ngài. Nhưng đó là tuổi trẻ non dại, không nên chấp "

"nếu ngài đồng ý giúp ta chuyện này, Tưởng gia sẽ có hậu báo! " Tưởng lão tướng quân cơ hồ đã hạ thấp tư thái.

"Tưởng lão tướng quân xin về đi! Chuyện ông nói ta không giúp được, càng không thể giúp! Phải biết rằng cháu trai ông nhiều lần muốn giết ta, ta không giết hắn đã là may mắn, còn muốn ta cứu người? Ta càng không thể ! " Tô Lệ

" ông còn nói hắn trẻ người non dạ, vậy chắc là không chết sớm được đâu! "

"..."

Biết đuối lý Tưởng lão gia liền buông tha cầu tình ,ra về.

Lâm Y Thần sau đó ló mặt ra. Vẻ mặt nhìn Tô Lệ, sau đó lại không nói gì.

Chị gái nhìn hắn ngại ngùng lại hỏi thẳng.

"vậy ngươi có cứu không? "

"không! " Hắn tự nhận mình chưa tốt bụng đến thế.

Người từng muốn giết mình ,nào có đạo lý quay ra cứu người ta. Hơn nữa bệnh của Tưởng Hiên là mất sạch nội lực, hắn cứu thế nào được ?!

...

Phỉ Nhược sau một thời gian chạy trốn truy sát, khổ sở không chịu nổi, bèn tìm đến Tiêu Vĩ Dật nương tựa, dù sao trong số tất cả các nam nhân thì đây từng là người yêu nàng ta nhất.

Thập Thất thì ẩn hiện bất thường không rõ tung tích, Tưởng Hiên tính khí nóng nảy, thô bạo, Văn Tịch và Tần Triệt sau vụ đó còn bị đả kích, đóng cửa bế quan ở nhà không ra ngoài. Chưa kể đến những người khác chỉ số thiện cảm không cao, hơn nữa lần trước nàng ta thốt ra những lời đó, đủ để cho bọn họ vỡ mộng, mất niềm tin, cho nên khả năng có thể nương tựa chỉ có Tiêu Vĩ Dật.

Cho nên Phỉ Nhược liền tìm tới cổng Tiêu phủ. Nam quận vương trước đó từng nghe nói con trai mình thích một nữ hài đến điên dại, sau đó vẫn luôn tìm kiếm nàng ta, thấy người tới tận cổng liền sai hạ nhân đưa người tới tận phòng Tiêu Vĩ Dật.

Nhưng đến khi gặp được người, Phỉ Nhược lại thấy hối hận.

"Nghe nói ngươi tự mình tìm tới? "

"Ta ái nhân, của ta Phỉ Nhược, mau lại đây! "

Giọng Tiêu Vĩ Dật không rõ ấm lạnh. Nhưng khi Phỉ Nhược nhìn vào dung mạo đó thì chỉ thấy ớn lạnh và buồn nôn. Tiêu Vĩ Dật cũng cảm nhận được sự miệt thị đó thông qua ánh mắt nàng ta.

Trong số hậu cung của Phỉ Nhược thì người chịu ảnh hưởng nhiều nhất là Tiêu Vĩ Dật. Nó đến từ nội tâm hắc ám cùng những việc làm mà gia tộc hắn đã duy trì suốt nhiều năm qua.

Ngươi cho rằng vì sao một tiểu thế tử của quận vương nhỏ bé lại được hoàng đế ưu ái và trọng dụng ?

Bất kể hoàng gia hay quý tộc gì có chuyện xấu, đều có Nam quận vương phủ giúp biển thủ và che dấu, bằng rất nhiều thủ đoạn, miễn là đạt được mục đích cuối cùng. Bao gồm cả việc để một người sống sờ sờ biến mất. Mà Tiêu Vĩ Dật là người thừa kế của Nam quận vương phủ, ngươi thực sự cho rằng hắn trong suốt như tờ giấy trắng?

Có lẽ vì vậy mà sau khi con sâu và cục than ảnh hưởng tới hắn thì hắn liền biến thành cái dạng này. Đột nhiên già đi nhanh chóng, so với Nam quận vương còn muốn già hơn vài phần. Một thanh niên mới hai mươi tuổi, liền mang bộ da của người già sáu mươi, xương cốt đau nhức và yếu ớt, đầu tóc bạc phơ, hai mắt thâm quầng .

Hắn và Tưởng Hiên là bị đả kích nặng nề nhất .

Mỗi lần nhìn vào ánh mắt người khác nhìn hắn, cảm giác giống như bị giễu cợt ,cho nên tính khí của Tiêu Vĩ Dật từ đó trở nên càng xấu và thất thường. Sau khi bị Phỉ Nhược nhìn với ánh mắt đó, Tiêu Vĩ Dật đã xác định kết cục cho nàng ta rồi.

...

Vận khí của Phỉ Nhược đã chạm đáy, Tô Lệ một bên sắp xếp một chút trước khi đi.

"Ma ma, nếu ngài có thời gian rảnh để nhìn ta, vậy mau giúp ta giải quyết đống sổ sách này được không? " A Hoa.

"Không thể ,ta bận thở! " Tô Lệ.

"..." A Hoa : trầm mặc lần một!

"hơn nữa ta đã trả công đầy đủ, nên ta có quyền vắt kiệt sức lao động của ngươi!" Tô Lệ .

"..." A Hoa : trầm mặc lần hai !

"Dạo gần đây ta không làm ăn được gì cả! " Tô Lệ thở dài nói.

"tại vì bọn chúng khôn hơn rồi! " Lâm Y Thần.

"đáng tiếc! Tỉnh nhanh quá ! " Tô Lệ.

"..." Lâm Y Thần.

...

"giúp ta tìm một viên nội đan, ta dạy ngươi cách luyện đan chiết xuất được độc tố! " Tô Lệ.

"Không phải mấy bữa trước ngài còn nói không biết sao? " Lâm Y Thần.

"bây giờ biết rồi! " Tô Lệ.

"..." Lâm Y Thần.

Chỉ thấy tay Tô Lệ múa nhẹ trong không trung.

Nước tiến lại, thảo dược hóa lỏng, lửa thắp lên, bay lơ lửng giữa ,ngưng tụ, luyện thành đan . Và một lớp đen độc tố bọc ngoài, như một chiếc vỏ bị lột đi, tan tác rơi xuống.

Nhưng điều khiến Lâm Y Thần thực sự chú ý là.....

"Ngài điều khiển được linh khí? Ngài là tu chân giả ?"

" Vậy ngươi có muốn học không? " Tô Lệ.

[chị, chị điều khiển được linh khí lúc nào vậy? ] Hệ thống cũng kinh ngạc không kém. Nó còn đang muốn chờ tới vị diện tu chân, để chị gái nhờ vả, dạy cách dùng đây.

Lúc ngươi không để ý!

[...] Kiểu trả lời này...

"Ta có thể xin viên đan này được không? " Lâm Y Thần cầm là thành quả bản thử mà run rẩy xúc động.

"được! "

Được sự đồng ý của Tô Lệ, hắn lập tức chạy biến mất tìm người thử thuốc.

Mấy hôm sau rốt cuộc hắn cũng mang được một viên nội đan năm năm tới. Không biết bằng cách nào, xem ra rất vất vả ,nhưng điều đó thể hiện lòng thành hắn rất nghiêm túc.

"Tuy ta không thể dạy ngươi cách tu luyện ,nhưng nội lực với linh khí cũng tương đương với nhau . Ngươi thử vận công chuyển nội lực lên tay, sau đó thử di chuyển đồ vật xem! "

Choang!

"không được! " Lâm Y Thần thử lần đầu thất bại. Có chút nản.

"lại đi! Ngươi còn muốn học không? " Tô Lệ.

"..." Lâm Y Thần : Học chứ!!!

[chị, sao em chưa từng nghe nói có thể sử dụng nội lực để luyện đan, như khi dùng linh lực? ]

Đó là tại ngươi chưa thử!

[...]

[Vậy chắc nó vất vả hơn dùng linh khí? ]

Đó là đương nhiên!

[...]

...

Mấy hôm sau A Hoa tới tìm Tô Lệ, nói mình bị một nam nhân quấy rầy, muốn xin lời khuyên để tìm cách xử lí. Mà người quấy rối cô ấy, lại là Văn Tịch công tử - tiền nhiệm hậu cung của Phỉ Nhược.

Sau nhiều ngày theo dõi, Tô Lệ chốt hạ.

"Có hai điều cần phải chú ý ở một người nam nhân ! "

"là gì ạ? "

"Thứ nhất : Hắn từng cùng rất nhiều nam nhân đi thanh lâu chơi gái! "

"..." A Hoa : Nam nhân đi thanh lâu, còn chơi gái chắc chắn không phải nam nhân tốt. Một điểm trừ cho Văn Tịch!

"Thứ hai : nếu ngươi thực sự muốn cùng hắn kết giao, nên dắt hắn đi đại phu khám chỗ đó * ,kẻo về sau mắc bệnh xã hội (giang mai, bệnh lậu, ghẻ nở hắc lào,....) " Tô Lệ.

"..." A Hoa : Quả nhiên nam nhân không đáng tin! Quá nguy hiểm!!

"..." Lâm Y Thần .

Văn Tịch công tử sau cú sốc Phỉ Nhược, hiếm lắm mới có cơ hội quen người thứ hai . Kết quả còn chưa bắt đầu liền vỡ trong trứng nước .

Chị gái : Làm việc tốt ,không cần cảm ơn! 

Hệ thống :"..."

...

"Ma ma, ta có thể nghỉ ..." A Hoa

"không thể! " Tô Lệ.

"..." A Hoa : Thế này so với làm sổ sách còn muốn khó. Nàng ta tình nguyện ngồi cả ngày làm sổ còn hơn tập chạy thế này.

Lâm Y Thần một bên nhìn A Hoa học cách làm quen với nội lực ,cảm thán vẫn còn sướng chán. Hắn vẫn còn phải học cách khống chế nội lực theo ý mình đây. Nhưng đả kích hơn là, sau khi Tô Lệ mượn hắn quyển y dược phối thuốc, trình độ luyện đan của nàng ta càng ngày càng thuần thục.

Trong khi hắn cố gắng vài ngày mới cho ra được một tàn phẩm, Tô Lệ chỉ cần múa tay, và mọi thứ đều ngăn nắp đâu vào đấy, trong một ngày có thể luyện ra một rổ đan dược thành phẩm. Lâm Y Thần nhìn mà ghen đỏ mắt. Người này thực sự mới tiếp xúc với y thuật và luyện đan thật sao?

Thực ra trong các loại dược liệu có tính tương sinh tương khắc, người hiện đại phát hiện ra điều đó và chiết xuất các tinh chất ra thành từng nguyên tố hóa học khác nhau. Và khi kết hợp những thứ tương sinh, loại bỏ thứ tương khắc thì sẽ ra thành phẩm hoàn hảo .

A Hoa là nhân tố vô tình bị kéo vào, nếu không cho nàng ta chuẩn bị một chút võ công phòng thân, sau này sẽ rất khó tồn tại trong cung.

Tô Lệ đã nghĩ tốt, đi viết giấy từ chức và chuyển nhượng cho A Hoa. A Hoa đương nhiên rất sốc, nhưng sốc hơn là mức lương được người ta phổ cập.

"50 lượng? "

"ừ! "

Người hầu tới phổ cập cho nàng ta thấy A Hoa kinh ngạc như vậy. Tưởng rằng A Hoa chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như vậy, đang định khoe số tiền lương mình sở hữu thì đột nhiên A Hoa chạy biến mất.

"Ma ma, tại sao ngài lại lừa ta ?!!!!"

....

"Muốn mua đan của ta?"

Lâm Y Thần gật đầu lia lịa.

"cảm ơn ta x 2...."

[chị không thể đòi hơn một nghìn công đức một người đâu! Một kiếp người không tích được nhiều vậy đâu ]

Chị gái : Không phải lần trước vẫn được sao?

[không phải người nào cũng có khả năng như vậy! ]

Chị gái :...

" ....x 200"

"cái gì ?" Lâm Y Thần.

"cảm ơn ta x 200 lần! "

"..." Lâm Y Thần : cái quỷ gì?

"ngươi còn muốn đan dược không? "

"..." Lâm Y Thần : Cần chứ!!!

....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi