XUYÊN NHANH: LỮ KHÁCH NGHỊCH TẬP CHI KÍ

Nhưng người thiệt hại và không ngờ nhất lần này, có lẽ là hoàng đế. Vì hắn còn đang hí hửng tập hợp quý tộc để hạ bệ Đông Xưởng tổng quản - Mạc Chúc . Thế nhưng, người mắc bệnh, người thì trốn lỳ ở nhà không chịu ra ngoài, người thì ở nhà xử lý công vụ không dám thượng triều,.... Đây là cái quỷ gì vậy chứ?!

Hoàng đế giận đến phát điên, lẽ nào Mạc Chúc ra tay trước ? Tuy nhiên vẫn phải giữ thể diện, uy nghiêm cần có của hoàng đế.

"Mạc đại tổng quản, hôm nay ngươi cùng trẫm đi thăm tiểu thế tử Nam quận vương phủ! "

"Bệ hạ, ta không phải thần y, làm sao đi xem bệnh? " Mạc Chúc.

" Lúc đi nhớ chuẩn bị mang theo đại phu tới! " Hoàng đế căn bản không cho Mạc Chúc từ chối.

Mạc Chúc lười phản ứng, ngược lại muốn xem hoàng đế giở trò gì. Lại xách Lâm Y Thần đi cùng.

"lão đại, ngươi làm gì vậy ? " Lâm Y Thần

"nghe nói ngươi mới tậu được đống đồ tốt, cho ngươi cơ hội đi thử nghiệm! " Mạc Chúc.

"..." Lâm Y Thần : Thuốc của ta không phải để ngài phá như vậy !!!!

...

"Thế nào? "

"không cứu! " Lâm Y Thần lắc đầu.

"cái gì gọi là không cứu, tên lang băm nhà ngươi đang nguyền rủa con trai ta sao ?!" Nam quận vương rất tức giận. Mặc dù ông ta biết trước đó có rất nhiều đại phu tới khám cũng nói là không được ,nhưng bởi vì Đông xưởng - Mạc Chúc cùng hoàng gia có xích mích, nên người đứng về phía hoàng gia như hắn, phải ra sức làm khó người của Đông xưởng.

"ngươi muốn nghĩ sao thì tùy! " Lâm Y Thần không cố kỵ mắng lại.

"sao có thể nghĩ sao là tùy được?! Đây chính là bổn điện mất rất nhiều công sức mới mời tới Lâm thần y trong truyền thuyết đấy ! Nam quận vương cũng dám nghi ngờ sao? " Mạc Chúc không sợ thiên hạ không đủ loạn liền vạch trần thân phận của Lâm Y Thần.

"Hắn? " Nam quận vương hiển nhiên không tin lắm.

Cũng đúng thôi vì bây giờ Lâm Y Thần đang dịch dung mà. Bất kể đi đâu hắn cũng sẽ làm vậy. Lâm Y Thần không  thích cái cách người khác nhìn vào dung mạo mà đánh giá con người hắn thế nào . Trên đời này ,người có thể nhận ra hắn chỉ có vị lão đại - Mạc Chúc trước mắt này thôi ,không có người thứ hai.... À, hắn quên, còn có Tô Lệ.

Hoàng đế sau khi biết thanh niên dung mạo tầm thường trước mắt là thần y thì rất kinh hỷ, đang nghĩ cách lôi kéo nhân tài về trận doanh của mình.

Ở một chỗ khác ---

[chị gái, nhanh tới Nam quận vương phủ cứu Mạc Chúc!!!]

Chị gái :...cái quỷ gì?!
Ta còn đang chuẩn bị rời đi nè!

Hệ thống đánh hơi được mùi nguy hiểm, không chờ Tô Lệ đồng ý, liền dịch chuyển người tới đó.

Tô Lệ -đột-nhiên-bị-bắt-lên-sân-khấu :"..." Quá đáng!

"Sư phụ lão nhân của ta không muốn cứu hắn ,vậy ta cũng vô phương cứu chữa! "

Sư phụ lão nhân của hắn sau khi truyền thụ y thuật ,sớm đã hành tung tuyệt tích từ mấy năm trước. Nhưng giờ lôi ra dọa người vẫn có chỗ hữu dụng . Hơn nữa Lâm Y Thần thực sự cảm nhận được cơ thể Tiêu Vĩ Dật bình thường, nào giống mắc bệnh.

Chắc không phải định mượn cớ này để làm khó bọn hắn chứ ?!

Mặc cho Lâm Y Thần từ chối thẳng thừng, Nam quận vương vẫn cứ vô lý bám lấy không buông.

"hôm nay ngươi mà không cứu bằng được con trai ta thì đừng hòng đi đâu hết! Người tới! " Nam quận vương còn huy động binh mã bao vây lấy tất cả.

Lâm Y Thần nhíu mày chán ghét. Đấy là lý do hắn phải ngụy trang hành tẩu đấy ,đám quý tộc tự xưng này luôn rất vô lý ,cùng với thích đem người khác thành của mình mà chiếm hữu !

"ở đây có việc gì mà náo nhiệt vậy ,lão thân tham gia cùng được không? " Tô Lệ lên sàn. Người chưa tới giọng đã tới trước .

Vừa nhìn thấy thân ảnh, Lâm Y Thần lao vào ôm chân.

" Sư phụ, bọn hắn bắt nạt ta !!!" Còn không quên cảm thán : cột đùi này rất chắc chắn !

"..." Tô Lệ.

"sư phụ, nhà Nam quận vương này trông có vẻ có rất nhiều tiền, ngài xem, còn có thể nuôi tư binh! " Lâm Y Thần khôn khéo chuyển đề tài.

"cho nên? " Tô Lệ.

"chắc chắn có thể móc chút đỉnh! " Lâm Y Thần.

"Ta nói ngươi nghe ,lần trước bảo ngươi đi cướp kho bạc hoàng gia, người không nghe! Nhìn xem, nếu lúc đó ngươi nghe ta, giờ nhân gia đâu ở trước mặt ngươi cười đùa, nhảy nhót như khỉ như vậy?! " Tô Lệ phối hợp diễn còn rất tự nhiên.

"..."

"vậy chúng ta có hay không? " Lâm Y Thần.

"có! Nhà người ta bắt nạt ta ái đồ, đòi chút phí bồi thường tổn thất là đương nhiên! " Tô Lệ.

"mà sao ngài lại ở đây? " Lâm Y Thần.

"đánh hơi thấy mùi...loạn! " Tô Lệ

"..."Lâm Y Thần : Mùi loạn là mùi quỷ gì?!

"ở đâu có loạn lạc, ở đó có thể kiếm được tiền! Rất rất nhiều tiền!!" Tô Lệ bịa cái lý do chính đáng.

"..." Lâm Y Thần .

"..." Nam quận vương.

"..." Hoàng đế.

"..." Mạc Chúc.

Cái quỷ gì đang diễn ra vậy?!

Không phải đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị đánh nhau sao? Như thế nào chuyển sang đề tài đánh cướp?!

"nữ nhân này từ đâu tới, dám làm loạn trong phủ của bản quận vương ?"

Ngại Nam quận vương chiếm quá nhiều đất diễn, mất thời gian, Tô Lệ triển khai kỹ năng "Võ chuối thần kỹ! " . Nam quận vương đầu tiếp đất, ngất xỉu . Tĩnh lặng!

"..." Quần chúng ăn dưa.

Thật là : nhanh, gọn, nhẹ!

Vì đã trót đắc tội người ta rồi, thì nên đắc tội cho trót . Tuyệt kỹ "Vỏ chuối tàn sát" vừa ra, toàn quân bại trận .

"..." Nữ nhân này quá tà môn!!!!

"Trẫm nhận ra ngươi, ngươi là cung nữ tên Tô Lệ ngày đó! "

"là đại ma ma, bất quá ta từ chức, nghỉ hưu rồi! "

"..."

Tô Lệ không quan tâm hoàng đế đánh cái rắm gì trong lòng. Giờ mới là vào đề chính.

"chúng ta đánh cược.... "

"ta cược 50 vạn cái mạng hắn! " Lâm Y Thần chỉ Nam quận vương. Như một thói quen, không chờ Tô Lệ nói hết, hắn đã biết đáp thế nào.

" nếu đoán sai, số còn lại về ta! "

Tô Lệ nói xong liền rút một chiếc giầy ra . Bốp phát, phang tỉnh Nam quận vương.

"..." Quần chúng : quá bạo lực!!!

"giờ ngươi trả 5 triệu, hoặc ta đốt vía tiễn ngươi về chầu trời! " Tô Lệ kề dép thối vào mặt Nam quận vương .

"..."

Nam quận vương vừa tỉnh lại ,còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ,đã bị cướp 5 triệu /500 vạn ? Bất quá vì thái độ thành thật của Tô Lệ quá dọa người, Nam quận vương phải móc túi ra trả ,cơ hồ là rút sạch sản nghiệp.

Tô Lệ nhận xong ,đưa Lâm Y Thần 50 vạn, bản thân cầm số còn lại cười mãn nguyện .

" 450 vạn này là của ta! Ha ha ha! "

"..." Lâm Y Thần : Hắn không ngờ tới!!!!

"chúng ta lại cược xem, hai người kia có đánh nhau không? Nếu ngươi đoán sai, vậy số tiền ngươi vừa kiếm được, sẽ là của ta. "

"..." Lâm Y Thần : đó là lão đại hắn !

"vậy nếu ta đoán đúng! Có phải....450 vạn kia về ta ? "

"ngu xuẩn... Sau đó chúng ta đi cướp kho bạc hoàng gia !" Tô Lệ .

"..." Lâm Y Thần.

"ngươi nhìn tên hoàng đế kia mắt ngang mày dọc, hết nhìn ngươi, lại nhìn ta ,đánh rắm cũng biết trong đầu không có ý tốt. Chúng ta tranh thủ bọn hắn đánh nhau , đi vét sạch kho bạc hoàng gia thế nào?! " Tô Lệ.

"..." Hoàng đế : Vì cái gì ,một câu, hai câu đều muốn vét sạch túi hắn?!

"nếu chúng ta không đánh nhau đâu? " Mạc Chúc.

"vậy ta đi về! " Tô Lệ.

"..."

...

Hoàng đế cho rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đó, ai ngờ....

"sáng rồi! Dậy đi!! Làm phản đi!!!Đánh nhau đi!!!! "

"..." Hoàng đế.

Hoàng đế liên tiếp bị Tô Lệ ngày ngày gõ kẻng, sáng tối đều đặn không tha, đến thị tẩm phi tần cũng bị cắt đứt làm phiền, mất hứng thú. Trước khi đi ngủ đều phải nhìn trước ngó sau, xem có ai không ,mới dám lên giường. Khiến hắn ngày đêm ăn ngủ không yên, không có cả sức xử lý triều vụ.

Người này vì sao cứ thích làm phiền hoàng đế hắn a?!!!

Nhiều lúc hoàng đế cũng nghĩ đến khả năng liệu Tô Lệ có phải do Mạc Chúc phái tới làm phiền hắn không? Nhưng theo tình báo, Mạc Chúc từ ngày đó trở đi, hoàn toàn không có động tĩnh gì, việc hàng này vẫn làm như thường.

Còn một lý do nữa mà hoàng đế phải đề phòng Tô Lệ, là vì ngày đó, nàng ta liên tiếp đều nói phải đi đào rỗng kho bạc hoàng gia. Hoàng đế ngoài ăn ngủ, thượng triều, xử lý công vụ, ngày còn phải vòng qua kho bạc kiểm tra tới vài lần ,vì sợ không biết lúc nào nó biến mất.

Tô Lệ thoắt ẩn thoắt hiện ,người của hoàng đế đánh không lại, bắt không được . Có mấy ngày liền Tô Lệ không tới làm phiền hoàng đế, hoàng đế tưởng rằng nàng ta đã chán làm trò. Kết quả, một tối nọ, khi hoàng đế gọi vài vị phi tần tới thị tẩm, đang đến đoạn cao trào, Tô Lệ xuất hiện từ đằng sau.

Keng!!!!

Keng! Keng!! Keng!!!

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!.....

"Đủ rồi! Trẫm chịu đủ rồi!!! "

Hoàng đế điên cuồng gào lên.

Mà đúng lúc đó một vị phi tần nhắc nhở.

"bệ hạ, ngài phóng hụt rồi! "

"..." Hoàng đế nhìn tiểu huynh đệ đang dần đuối sức hạ xuống : Trầm cảm!

....

"phải làm thế nào ngươi mới tha cho trẫm ? " Hoàng đế

"chờ ngươi phá gia bại sản! " Tô Lệ.

"..." Hoàng đế.

"trẫm biết rồi, có phải ngươi thích trẫm nên mới đeo bám dai dẳng như vậy! Quả nhiên...."

Không để hoàng đế xạo lồn nốt, Tô Lệ phang thẳng cái kẻng vào mặt hắn. Hoàng đế bất tỉnh . Yên lặng!

Từ đó về sau hoàng đế không dám tơ tưởng gì nữa về Tô Lệ.

...

Hoàng đế cũng đánh chủ ý Lâm Y Thần, thế là Lâm Y Thần chạy tới tìm Tô Lệ xin lời khuyên.

"Ta chỉ cần viết vài câu thôi. Về sau hoàng đế thấy ngươi là đi đường vòng! "

"Ồ! Lợi hại vậy?" Lâm Y Thần . 

Sau đó Lâm Y Thần đi ngang qua cung điện, tới tìm lão đại hắn mà không cần phải trốn tránh như những lần trước nữa, trên người xách giỏ đựng đồ , lại dán thêm hàng chữ dài.

"Lão thân chờ ngươi phá sản, Tô Lệ tái bút! "

"..." Hoàng đế.

Quả nhiên hoàng đế sau khi nhìn thấy, không dám tơ tưởng bất chính với Lâm Y Thần nữa.

...

Tô Lệ ám ảnh hoàng đế tới hơn một năm trời mới dời đi. Hoàng đế lúc đó mình còn không mang nổi ốc, ngày ngày suy nghĩ, lo lắng, làm gì có thời gian tới làm phiền Mạc Chúc.

Tổng kết!

Nhiệm vụ chính [giúp nguyên chủ nghịch tập ]: Hoàn thành 100% . Lĩnh thưởng NVC : 1000 điểm công đức.

Nhiệm vụ phụ [bảo vệ Mạc Chúc ]: Hoàn thành 100% . Lĩnh thưởng NVP: 0 điểm công đức.

Công đức từ người qua đường : 3000 điểm.

Tổng : 40.006.000 điểm.

Sợ chị gái nổi giận ,hệ thống vội giải thích.

[Việc chị làm hắn không biết đến, nên không cảm nhận được sự biết ơn ,từ đó không nhận được chỉ số công đức nào hết! ]

Ờ! 

Hệ thống:"..." Không nổi giận?

Lượn lẹ đi cho nước nó trong!

[...]

[đi tiếp hay nghỉ ngơi? ]

Đi tiếp! Tích thời gian nghỉ ngơi !

Vị diện 5 hoàn tất! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi