XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Kia là Cảnh Lan à?"

"Còn không phải sao, hắn thế mà lại tới..."

"Ôi, hai người này quen biết sao? Sao lại mời hắn khiêu vũ?"

Trung tâm sàn nhảy, hai người bóng người phá lệ hấp dẫn ánh mắt người khác, tất cả ánh đèn giống như đều đi theo bọn họ, trở thành sự tồn tại lóa mắt nhất sàn nhảy.

"Điệu nhảy thứ nhất vì sao lại mời tôi?" Cảnh Lan cúi đầu nhìn cô gái cùng mình khiêu vũ.

"Nếu không thì sao?" Cô gái giọng điệu bình thản chắc chắn: "Em không mời anh thì mời ai? Anh không muốn khiêu vũ cùng em?"

"..."

Hắn không có ý tứ kia.

Chỉ là... Thụ sủng nhược kinh đi.

"Không phải anh nói không đến sao?"

"..." Hắn đúng là không có ý định đến, nhưng không biết vì cái gì, luôn luôn không tĩnh tâm được, phát tiết cũng vô dụng, chỉ có khi hắn đứng ở chỗ này, cỗ táo bạo kia mới chậm rãi yên tĩnh xuống.

Đáy lòng Cảnh Lan có chút bực bội, hắn hỏi: "Tôi không đến, em sẽ mời ai nhảy?"

"Không có ai." Thanh âm của Sơ Tranh theo tiếng nhạc trầm bổng rơi vào bên tai hắn: "Chỉ nhảy cùng anh."

Trò cười.

Là ai cũng có thể khiêu vũ cùng cô chắc?

Sự bực bội vừa mới dâng lên trong lòng Cảnh Lan, khi Sơ Tranh nói lời này, chậm rãi tiêu tán.

Âm nhạc dần dần ngừng lại, bốn phía lục tục vang lên tiếng vỗ tay.

Ở trong tiếng vỗ tay, Cảnh Lan chế trụ eo Sơ Tranh, cúi đầu xuống, ngậm lấy môi Sơ Tranh.

Tiếng vỗ tay đột nhiên ngừng lại.

Toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại.

Hết thảy tất cả đều đi xa, thế giới của hắn, chỉ còn lại một mình cô.

"Chúng ta hẹn hò đi."

Cảnh Lan nói bên tai Sơ Tranh.

Đáp lại hắn là nụ hôn mang theo chút bá đạo của Sơ Tranh.

-

Cảnh Lan ở ngay trước mặt nhiều người như vậy hôn Sơ Tranh, làm không ít người kinh ngạc.

Dần dần có người bắt đầu truyền ra, Sơ Tranh mua Trụ Tuyệt, dường như chính là tặng cho Cảnh Lan.

Trong lúc nhất thời, trên yến hội, các loại phiên bản lời đồn bắt đầu lưu truyền.

Sơ Tranh phiền vì ánh mắt những người này nhìn Cảnh Lan, đưa Cảnh Lan đến phòng nghỉ ngơi.

Lúc cô đi ra, Ân nhị thiếu gọi Sơ Tranh lại: "Thổ hào, có chút việc muốn nói với cô."

"Chuyện gì."

Ân nhị thiếu ngắm nhìn bốn phía, lộ ra tư thế như ăn trộm: "Tìm một chỗ..."

Sơ Tranh muốn đẩy cửa phòng nghỉ ra, Ân nhị thiếu biết Cảnh Lan ở bên trong, cuống quít ngăn cản: "Đổi nơi khác, đổi nơi khác, nói với cô chút việc riêng tư."

Sơ Tranh không kiên nhẫn: "Sao anh lắm chuyện thế?"

Ân nhị thiếu chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn cầu xin.

Sơ Tranh dẫn Ân nhị thiếu lên ban công.

"Nói."

Ân nhị thiếu ngược lại bắt đầu do dự, ngón tay không ngừng cọ lên quần áo, giống như không biết nên nói thế nào.

Sơ Tranh chờ một lát, không có kiên nhẫn: "Không nói tôi đi."

"Đừng mà, tôi nói." Ân nhị thiếu sợ Sơ Tranh đi thật, lập tức mở miệng: "Lần trước cô hỏi tôi, chuyện liên quan tới tinh thần lực của Cảnh Lan, kỳ thật... Còn có biện pháp."

"???"

Câu chuyện trọng đại, hi vọng cũng xa vời, lúc ấy Ân nhị thiếu cũng không hiểu rõ Sơ Tranh, cho nên hắn không nói thật.

Nhưng chuyện phát sinh gần đây, Ân nhị thiếu cảm thấy có thể nói cho Sơ Tranh biết.

"Có một loại dịch chữa trị tinh thần có thể..." Ân nhị thiếu nói: "Nhưng rất khó, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, chúng tôi cũng chỉ tìm được ba loại nguyên liệu cần dùng."

"Các anh?"

"Ừ... Còn có giáo sư Ngụy và hiệu trưởng Trần." Ân nhị thiếu nói: "Nghe nói lần này hiệu trưởng Trần tìm được một thứ tương đương, nhưng cho dù tăng thêm, cũng mới có bốn loại nguyên liệu, còn kém xa."

Sơ Tranh trầm mặc.

"Vân Văn tinh cô cho lần trước, cũng là một trong những loại nguyên liệu."

"Còn cần gì nữa?"

Ân nhị thiếu nói những loại nguyên liệu cần dùng còn lại cho Sơ Tranh nghe một lần: "Có nhiều thứ chúng tôi đều không tra được tư liệu, cũng không biết có thể tìm được hay không, nhưng đây là hy vọng duy nhất."

Một hi vọng mong manh.

Nhưng có hi vọng dù sao cũng tốt hơn là không có hi vọng.

Muốn tìm đồ đối với Sơ Tranh mà nói không khó.

Dù sao Vương bát đản cũng có tiền.

Mấu chốt là những vật này khó tìm, có tiền cũng mua không được.

Sơ Tranh từ chỗ phòng đấu giá thăm dò được một cái chợ đen, đồ vật bên trong kia so với bên ngoài nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa có rất nhiều thứ mà bên ngoài đều không tìm thấy, cũng có thể tìm được ở bên trong.

Sơ Tranh làm một tấm thẻ thông hành, tìm tới cái chợ đen kia đi dạo một vòng

Nguyên liệu không tìm được, nhưng mà...

"Đây là cái gì?" Cảnh Lan ngồi dậy từ trên đài kim loại, có chút mờ mịt lật xem đồ vật Sơ Tranh đưa qua.

"Em mua ngôi sao cho anh."

Cảnh Lan: "..."

Trong tinh hệ cũng có một số tinh cầu là sản nghiệp tư nhân, có thể giao dịch.

Nhưng mua bán một tinh cầu, đó là một khoản tài chính khổng lồ, không phải ai cũng có thể mua được.

"Em mua cái này làm gì?" Cảnh Lan không biết nên làm ra phản ứng gì, biểu lộ có chút đờ đẫn.

"..."

Ta cũng không muốn mà, Vương Giả bảo ta mua đó!

Mấu chốt là, trước kia không phải anh nháo muốn một ngôi sao sao, đây không phải đang thỏa mãn anh à?

"Không thích?"

Cảnh Lan kéo khóe miệng xuống, nửa ngày mới ngập ngừng một tiếng: "Mua cái này em bỏ ra bao nhiêu tiền?"

"Không nhiều." Dù sao cũng là của Vương bát đản. Sơ Tranh nhìn hắn, thật lòng hỏi: "Anh có thích không?"

"Thích."

Sao có thể không thích.

Sao có thể không thích...

"Thích là tốt rồi."

"Em tặng cho anh?" Cảnh Lan không chắc chắn lắm hỏi.

"Ừ, về sau đó chính là của anh." Sơ Tranh thật lòng gật đầu.

Cảnh Lan cảm thấy trái tim có chua xót, hắn cảm thấy mình không phải nên phản ứng như vậy, không nên tiếp nhận đến thản nhiên như thế.

Nhưng bảo hắn nói nên phản ứng kiểu gì, Cảnh Lan lại nói không nên lời...

Sơ Tranh nghiêng người tới hôn hắn một chút.

Cảnh Lan giơ tay ôm cô, kéo người vào trong ngực, chủ động kéo dài nụ hôn này.

Lúc giáo sư Ngụy tiến vào, trông thấy chính là một hình ảnh mập mờ như thế.

Anh ta vội vàng dùng tay che mắt, ngón tay lại từng ngón mở ra, chỗ nào cũng không che lại.

"Hai người có thể đàng hoàng một chút được không? Đây là trường học! Có chút dáng vẻ của giáo viên và học sinh không hả!!"

Cảnh Lan và Sơ Tranh tách ra, có chút không kiên nhẫn nhìn giáo sư Ngụy: "Anh vào cửa không gõ cửa?"

Giáo sư Ngụy không vui phản bác: "Chính cậu không đóng cửa, tôi có lỗi gì?"

Cảnh Lan: "..."

"Chuyện gì."

"Không có chuyện gì, tới thăm cậu một chút." Ánh mắt giáo sư Ngụy quét quanh bốn phía một vòng: "Nhưng mà xem ra, về sau tôi không cần đến đây nữa."

Giáo sư Ngụy nhìn về phía Sơ Tranh: "Đúng rồi, Tạ Uyển Uyển kia ra ngoài rồi..."

Mi tâm Sơ Tranh nhảy một cái: "Không phải cô ta ở bộ tư pháp sao?"

Giáo sư Ngụy biết chuyện của Tạ Uyển Uyển và Văn gia, lúc ấy Bộ Tư Pháp đã thông báo cho trường học từ đầu đến cuối sự việc, trường học cũng đã hiểu rõ.

Trường học cũng không nghĩ tới, Tạ Uyển Uyển vậy mà lại lấy trộm thân phận chip của người khác.

"Có người bảo lãnh cho cô ta, dù sao cũng là tinh thần lực A+." Giáo sư Ngụy cau mày, hiển nhiên có chút không thích: "Nhưng trường học không nhận nữa, bên kia chuyển cô ta tới Đế Viện Khoa Học rồi thì phải"

Phía dưới học viện Đế Quốc, chính là Đế Viện Khoa Học, hệ Cơ Giáp của Đế Viện Khoa Học hết sức xuất sắc, cuộc so tài Cơ Giáp hàng năm đều lấy được hạng nhất.

Tạ Uyển Uyển chuyển trường, không chỉ có thể che giấu chuyện Tạ Uyển Uyển lấy trộm thân phận chip, mà còn có thể hoàn toàn che đậy những chuyện còn lại trong quá khứ

Chuyển trường đối với cô ta mà nói, có lợi mà không có hại.

Sơ Tranh: "..."

Ta thật sự quá đen đủi!

Quả nhiên loại người này nên xử lý, miễn cho tiếp tục nhảy nhót! Bớt đi bao nhiêu việc!!

Vương bát đản mi xem chuyện tốt mi làm đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi