XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Tiểu tỷ tỷ cô sợ cái gì, chúng ta có tiền, đập cô ta! 】 Kẻ có tiền không sợ chút khó khăn nhỏ ấy.

Sơ Tranh: "..."

"Cuộc thi đấu cơ giáp năm nay có lẽ lại là hạng chót." Giáo sư Ngụy sầu mi khổ kiểm.

Trước đó vốn cho rằng có một học sinh có tinh thần lực cấp A+ như Tạ Uyển Uyển ở đây, thì sẽ nở mày nở mặt một phen, ai biết Tạ Uyển Uyển thế mà lại làm ra chuyện như thế.

Học viện Đế Quốc đối với phẩm chất của học sinh cũng có yêu cầu, loại hành vi này, học viện Đế Quốc chắc chắn sẽ không thu nhận nữa.

Kết quả chính là người này chạy đến trường học khác.

-

Tạ Uyển Uyển đi vào học viện Đế Khoa, những chuyện kia đều bị phong tỏa tin tức, cho nên không có ai biết cô ta từng làm cái gì, ở học viện Đế Khoa sống vui vẻ sung sướng.

Cuộc thi cơ giáp cũng bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị.

Tạ Uyển Uyển làm tân sinh tham gia, mặc dù trước đó chưa từng tiếp xúc với cơ giáp, nhưng cô ta có tinh thần lực cường đại, độ tương xứng cũng không tệ, huấn luyện một thời gian, rất nhanh liền có thể độc lập điều khiển cơ giáp.

Đợi đến khi cuộc thi Cơ Giáp bắt đầu, Tạ Uyển Uyển đã là người lợi hại nhất trong đám tân sinh.

"Lần này hạng nhất trong tân sinh nhất định sẽ là Uyển Uyển."

"Ha ha ha, đó là tất nhiên rồi, Uyển Uyển của chúng ta lợi hại như vậy mà."

Tạ Uyển Uyển được mấy học sinh vây quanh, trên mặt cô ta mang ý cười: "Đừng nói như vậy, có nhiều người dự thi như thế, ngọa hổ tàng long, có thể lấy được hạng nhất hay không cũng chưa nhất định đâu."

"Tớ đã nghe ngóng rồi, không có nhân vật lợi hại gì." Có người lập tức cam đoan: "Uyển Uyển cậu yên tâm, cậu chắc chắn sẽ được hạng nhất trong tân sinh."

"Đừng có nói đến chắc chắn như thế, cẩn thận bị vả mặt." Một giọng nói từ bên cạnh chen vào.

Người của học viện Đế Khoa dồn dập nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.

Chỉ thấy mấy học sinh của học viện Đế Quốc, đứng ở cách đó không xa, nhìn qua bên này... Chủ yếu chính là nhìn Tạ Uyển Uyển.

Sau khi Văn gia tặng cơ giáp qua, Tạ Uyển Uyển liền không thấy tăm hơi.

Trùng hợp là khi Văn gia tặng Cơ giáp qua, có người đồn cô ta là thiên kim thất lạc nhiều năm của Văn gia.

Kết quả thì hay rồi, thiên kim thất lạc nhiều năm của Văn gia căn bản không phải là cô ta.

Người của học viện Đế Quốc đều cho là cô ta không có mặt mũi gặp người, nên không dám tới trường học nữa.

Không nghĩ tới, Tạ Uyển Uyển lại chuyển trường.

Học sinh của học viện Đế Khoa lập tức trào phúng: "A, tôi tưởng là ai, hóa ra là học phủ cao nhất mỗi năm đều được hạng chót."

Lúc này học phủ cao nhất, liền trở thành một nghĩa xấu.

Biểu cảm của học sinh học viện Đế Quốc trầm xuống: "Tạ Uyển Uyển, cô cũng thật lợi hại nha, chạy đến học viện Đế Khoa, tưởng như thế là không ai biết chuyện cô từng làm à?"

Tạ Uyển Uyển từ khi học sinh của học viện Đế Quốc xuất hiện, sắc mặt liền có chút khó coi.

"Đừng nói chuyện với bọn họ nữa, đi thôi." Tạ Uyển Uyển nói với đồng bạn của mình.

Cô ta biết, những người này không có khả năng biết chuyện thân phận chip.

Nhưng trước kia ở trường học, chuyện nói cô ta là thiên kim Văn gia, nhất định sẽ bị lấy ra nói.

Đáy lòng Tạ Uyển Uyển oán hận bạn cùng phòng trước kia của cô ta.

Đều do miệng cô ta lớn!

Nhưng Tạ Uyển Uyển đã quên, sự kiện kia rõ ràng chính là cô ta cố ý hành động.

"Đi cái gì mà đi?" Học sinh của học viện Đế Quốc ngăn bọn họ lại: "Tạ Uyển Uyển, trước kia cô truyền loạn lời đồn, nói mình là thiên kim Văn gia, cô nói xem sao cô lại lợi hại như vậy nhỉ?"

Đám người của học viện Đế Khoa nghi hoặc nhìn về phía Tạ Uyển Uyển.

Thiên kim của Văn gia, không phải là người tên Sơ Tranh kia sao?

Bây giờ người của toàn tinh hệ đều biết mà.

Tạ Uyển Uyển xiết chặt nắm đấm, bình tĩnh nói: "Chuyện kia không phải tôi nói, cho tới bây giờ tôi chưa từng nói qua."

Tạ Uyển Uyển vứt nồi cho bạn cùng phòng trước kia.

Học viện Đế Quốc: "..."

"Tạ Uyển Uyển, nói chuyện bằng lương tâm đi, chuyện này nếu như không phải chính cô nói ra, thì làm sao cô ta biết được? Hơn nữa lúc ấy cô cũng không phản bác, khi Văn gia tặng cơ giáp đến, cô còn hấp tấp muốn lên trước..."

Học sinh học viện Đế Khoa cắt ngang lời bọn họ: "Các cậu đừng ở chỗ này mà châm ngòi ly gián, chúng ta gặp nhau trên sàn thi đấu!"

"Uyển Uyển chúng ta đi."

"Đừng để ý đến bọn họ, chắc chắn là không thể nhìn được cậu đến học viện của chúng ta."

"Uyển Uyển đừng chấp nhặt với bọn họ."

Tạ Uyển Uyển bị người vây quanh rời đi.

-

Ngày thứ nhất là nghi thức khai mạc, không có tranh tài, chỉ là tất cả mọi người phải có mặt.

Lãnh đạo mỗi trường học, cùng với người dẫn đầu của các gia tộc khác, thậm chí là một số ít đại lão của quân đoàn, đều sẽ hiện thân.

Nghi thức khai mạc có biểu diễn, Sơ Tranh nhìn đến phát chán, Cảnh Lan thì càng khỏi phải nói, ngồi ở bên cạnh say rượu.

Tiểu Cửu ngồi trong góc, cô ấy là một nhân vật nhỏ, có thể đi vào nơi này, không biết phải tích phúc bao nhiêu năm, đương nhiên là yên tĩnh xem mới tốt.

Trần Quân Đình đi gặp các đại lão.

Giáo sư Ngụy và giáo sư Uông đang đấu võ mồm.

"Anh xem học sinh tốt anh dạy kia kìa!" Giáo sư Ngụy đau lòng nhức óc.

Giáo sư Uông trầm mặc.

"Tinh thần lực A+, sao nhân phẩm lại kém như thế, làm ra loại chuyện này, bây giờ còn chạy đến học viện Đế Khoa nữa! Người của học viện Đế Khoa đã nhìn chúng ta không vừa mắt, năm nay còn không phải đè chúng ta xuống mà đánh cho gần chết à!"

Giáo sư Uông tiếp tục trầm mặc.

Giáo sư Ngụy giận: "Tại sao anh không nói chuyện?"

Giáo sư Uông: "Tôi nói cái gì?"

Giáo sư Ngụy: "Học sinh của anh làm ra loại chuyện này, anh không kiểm điểm mình một chút à?"

Giáo sư Uông: "..."

Tôi thấy cậu là đang kiếm chuyện với tôi thì có!

Hắn dạy Tạ Uyển Uyển mới được bao lâu? Ai biết trước kia cô ta là loại người gì?!

Giáo sư Ngụy bùm bùm quở trách giáo sư Uông một phen.

Giáo sư Uông nhịn đến khi nghi thức khai mạc kết thúc, lập tức phất tay áo rời đi.

Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, phần lớn người đều sẽ rời đi.

"Hai người đừng đi mà." Giáo sư Ngụy giữ chặt Cảnh Lan, lời nói lại nói với Sơ Tranh: "Bạn học Sơ Tranh còn chưa xem thi đấu cơ giáp bao giờ đúng không? Ở lại xem đi."

Anh ta biết nói với Cảnh Lan vô dụng.

"Tôi..."

"Xem một chút đi." Cảnh Lan chủ động nói.

"Đúng đúng đúng!" Giáo sư Ngụy lập tức phụ họa: "Xem đi, xem không uổng công."

Sơ Tranh đến gần Cảnh Lan: "Anh không sao chứ?"

Hơi thở chứa mùi rượu của Cảnh Lan truyền tới: "Anh không yếu ớt như thế."

Sơ Tranh: "..."

Vậy cũng không nhất định.

Lỡ như anh tức cảnh sinh tình hắc hóa thì làm sao?

-

Sự thật chứng minh, nội tâm Cảnh Lan rất cường đại.

Chỉ là ngẫu nhiên khi xem thi đấu, sẽ xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Hiện tại chính là so tài giữa các học viện, dựa theo niên cấp so tài, các trường học khác nhau rút thăm xem ai sẽ đấu với ai.

Vận khí của học viện Đế Quốc không tệ, rút được một trường học có thực lực yếu hơn.

Hai vòng trôi qua, ngược lại không thua.

Nhưng bây giờ chỉ là quá trình đào thải những trường học có thực lực không mạnh, nếu như học viện Đế Quốc đến cái này mà cũng không thắng được, thì hệ Cơ Giáp của học viện Đế Quốc, thật sự sẽ bị người ta ấn lấy mà đánh.

Giáo sư Ngụy ngày nào cũng ở chỗ học sinh để động viên.

Hệ Cơ Giáp của học viện đế quốc năm nào cũng thua, áp lực trong lòng mọi người rất lớn.

Mà Tạ Uyển Uyển bên kia liền xuôi gió xuôi nước hơn nhiều, một đường bật hack, toàn thắng.

Tạ Uyển Uyển trở thành người được quan tâm nhất trong số tân sinh thi đấu cơ giáp năm nay.

Chờ những trường học nhỏ không đáng chú ý kia bị đào thải hết, thì còn lại chính là mấy trường học nổi danh quyết đấu.

Lượt đánh đầu tiên của học viện Đế Quốc, không rút trúng học viện Đế Khoa.

"Cố lên, thả lỏng, cứ xem như lúc huấn luyện bình thường thôi!"

Trước khi ra sân, giáo sư Ngụy cổ vũ cho học sinh dự thi để bọn họ đừng có gánh nặng trong lòng quá lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi