XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dì Chu chờ Ôn Hoằng Nghị trở về phòng, lúc này mới hâm nóng đồ ăn, dự định đưa lên.

Vừa mới lên lầu, An Tuệ liền đi từ gian phòng ra.

"Dì Chu, dì đi đâu thế?" An Tuệ gọi bà ấy lại.

"Tiểu thư không ăn cơm chiều, tôi đưa lên cho tiểu thư." Trên mặt dì Chu lộ vẻ lo lắng.

An Tuệ ồ một tiếng, lại nói: "Vậy thì để tôi đưa lên cho chị đi."

"Tiểu thư An Tuệ, vẫn nên để tôi đi, ngài nghỉ ngơi thật tốt..."

"Tôi không sao."

An Tuệ trực tiếp nhận lấy mâm đồ ăn trong tay dì Chu, bưng lên lầu.

Gian phòng Sơ Tranh ở tầng ba.

Trước đó Sơ Tranh ở tầng hai, nhưng bây giờ gian phòng kia cô ta đang ở, cho nên Sơ Tranh bị dời đến tầng ba.

Phòng của tầng ba nhỏ hơn tầng hai rất nhiều, ánh sáng cũng không tốt như phía dưới.

An Tuệ nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được, đắc ý một thời gian thật dài.

Mà đoạn thời gian kia nguyên chủ đã sắp bị làm cho tức chết rồi.

An Tuệ lên tới tầng ba, cô ta đứng ở cầu thang nhìn xuống phía dưới.

Sau khi xác định không có ai, An Tuệ trực tiếp xuống lầu, thừa dịp dì Chu trở về phòng, đổ hết đồ ăn đi.

"Tao xem mày có thể đói bao lâu."

-

Sơ Tranh sẽ bị đói sao?

Đương nhiên sẽ không.

Nếu như đổi thành nguyên chủ, có lẽ thật sự sẽ bị đói.

Dù sao bị An Tuệ vu oan, cha cũng không tin tưởng, tuyệt thực kháng nghị là rất bình thường.

Nhưng mà Sơ Tranh xem hai người kia như không khí, có thể bị đói mới là lạ.

Sơ Tranh về biệt thự, là để suy nghĩ làm sao để làm rơi... Không phải, là dạy An Tuệ làm sao để trở thành người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội.

Sơ Tranh ăn no ngủ ngon một đêm.

Nhưng An Tuệ thì không hề ngủ ngon.

Sáng sớm đã mang theo hai quầng thâm mắt xuống lầu, Ôn Hoằng Nghị đang chuẩn bị ra ngoài, thấy bộ dáng kia của An Tuệ, lập tức hỏi: "Tuệ Tuệ sao thế? Ngủ không ngon sao?"

An Tuệ rất buồn ngủ phàn nàn: "Đêm qua không biết chị làm gì, âm thanh trên lầu rất lớn, làm cho con không thể ngủ ngon được..."

Đêm qua sau khi cô ta trở về phòng, trên trần nhà lập tức truyền ra các loại âm thanh tạp nham.

Giống như có ai đó kéo ghế trên sàn nhà vậy.

Ôn Hoằng Nghị nghe xong, lập tức nhíu mày: "Cái đồ hỗn trướng này! Biết rõ con bị thương, mà còn hành hạ như thế."

Ôn Hoằng Nghị cũng không ra ngoài nữa, mà đi lên lầu, chống nạnh đập cửa phòng Sơ Tranh.

Một hồi lâu sau cửa phòng mới mở ra, Sơ Tranh sắc mặt trầm lãnh đứng ở bên trong.

"Làm gì?"

Cô gái vừa ngủ dậy, thanh âm hơi khàn.

Ôn Hoằng Nghị chất vấn cô: "Đêm qua con làm gì?!"

Sơ Tranh lạnh như băng nói: "Tôi không làm gì cả."

Đêm hôm khuya khoắt ta không ngủ được, ta còn có thể làm trộm chắc!

Ôn Hoằng Nghị không tin: "Con không làm gì, Tuệ Tuệ ở phía dưới có thể nghe thấy âm thanh đinh đinh thùng thùng của con ở phía trên, con làm cho con bé không cách nào ngủ được, Tuệ Tuệ vừa bị thương, con muốn làm gì đây?"

Đuôi lông mày Sơ Tranh khẽ nâng, đột nhiên kéo cửa ra, để Ôn Hoằng Nghị thấy rõ phòng cô, không mặn không nhạt: "Phòng tôi phủ thảm, cách âm."

Ôn Hoằng Nghị: "..."

Ôn Hoằng Nghị: "Không phải con làm, thì sao phía dưới có thể có âm thanh?"

"Chắc là quỷ phá."

Sơ Tranh đóng sầm cửa lại.

Ôn Hoằng Nghị trừng mắt nhìn cửa phòng, đại khái không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ đóng sầm cửa ngay trước mặt ông ta.

Lửa giận lập tức bốc lên.

"Ôn Sơ Tranh mày còn có chút quy củ nào không!"

"Mày đi ra đây cho tao!"

"Mở cửa."

Ôn Hoằng Nghị gọi nửa ngày, bên trong cũng không có động tĩnh gì, cuối cùng Ôn Hoằng Nghị miệng đắng lưỡi khô chỉ có thể rời đi trước.

Buổi chiều trấn an được An Tuệ, Ôn Hoằng Nghị mang theo cơn giận đi đến công ty.

Ở công ty đụng vào Liễu Hàm San, Ôn Hoằng Nghị gọi bà lại: "Bà cho nó bao nhiêu tiền tiêu vặt?"

Khóe môi Liễu Hàm San nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh: "Thế nào, bây giờ Ôn tổng còn muốn quản chuyện tôi cho con gái bao nhiêu tiền tiêu vặt nữa à?"

"Nó tiêu tiền như nước..."

"Đó là tiền tôi kiếm được, tôi vui lòng cho con bé tiêu." Liễu Hàm San cắt ngang lời ông ta.

"..."

Ôn Hoằng Nghị chịu đựng lửa giận: "Tính tình nó bây giờ càng ngày càng cổ quái, nếu còn tiếp tục như thế, nó sẽ giống kiểu gì chứ."

"Giống kiểu gì, cũng sẽ không giống như Ôn tổng."

Ôn Hoằng Nghị không kiên nhẫn: "Liễu Hàm San, bà có thể bớt quái gở đi được không?"

"Vậy thì Ôn tổng đừng nói chuyện với tôi."

Liễu Hàm San giẫm giày cao gót, cộc cộc rời đi.

Liễu Hàm San trở lại phòng làm việc của mình, gọi điện thoại hỏi dì Chu chuyện gì xảy ra.

Dì Chu nói đơn giản lại chuyện lúc trước.

Liễu Hàm San cúp điện thoại, gọi trợ lý của mình đến, đưa cho trợ lý một tấm thẻ.

"Đi chuẩn bị cho Tranh Tranh mười bộ lễ phục và đồ trang sức nguyên bộ đưa qua."

Trợ lý không xác định hỏi: "Liễu tổng? Mười bộ?"

Liễu Hàm San gật đầu: "Mười bộ."

Ôn Hoằng Nghị có thể mua cho con riêng của ông ta, thì sao bà không thể mua cho con gái bà chứ!

-

An Tuệ về nhà đã nhìn thấy lễ phục đặt dưới lầu, bên cạnh còn có các loại đồ trang sức.

Con ngươi An Tuệ sáng lên, mừng rỡ đi qua lấy lễ phục ra nhìn.

Cô ta cho là Ôn Hoằng Nghị sẽ chỉ tặng cô ta một bộ, nhiều nữa thì hai bộ, không nghĩ tới sẽ tặng nhiều như vậy...

"Dì Chu?"

An Tuệ gọi hai tiếng không thấy người, tự lấy một bộ lễ phục ra đi mặc thử.

Lễ phục có chút không vừa vặn, An Tuệ mặc hơi chật, nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng kéo lên.

An Tuệ thuộc về loại con gái hơi có da có thịt, lễ phục quá chật, thịt trên lưng liền lộ ra đặc biệt rõ ràng.

"Sao cha không hỏi mình xem kích thước..."

An Tuệ phiền muộn xuống lầu, chuẩn bị đổi một bộ khác xem.

Nhưng mà cô ta vừa xuống lầu, thì dì Chu đã trở lại.

"Tiểu thư An Tuệ?" Dì Chu kinh ngạc nhìn lễ phục trên người cô ta: "Đây là của tiểu thư, sao ngài lại mặc?"

Biểu cảm của An Tuệ cứng đờ: "Không phải cha tôi tặng sao?"

"Tiên sinh tặng ngài ở trong phòng ngài." Dì Chu nói: "Phòng của tiểu thư khóa, cho nên để ở đây trước... Sao ngài..."

An Tuệ: "Vậy những thứ này cũng cha tôi mua?"

Dì Chu: "Không phải, là phu nhân đưa tới."

Phu nhân...

Liễu Hàm San?

Đáy lòng An Tuệ lập tức lạnh đi một nửa.

Một cơn lửa giận bốc lên từ đáy lòng, cô ta đột nhiên nói với dì Chu: "Bà ta đã ly hôn với cha tôi rồi, dì còn gọi phu nhân gì nữa?"

Dì Chu: "..."

Ngay khi dì Chu không biết nói thế nào, cửa trước bị người mở ra, Sơ Tranh đi từ bên ngoài vào.

"Tiểu thư, ngài về rồi." Dì Chu mau chóng đưa dép lê tới.

Sơ Tranh đổi giày vào cửa, thấy An Tuệ đứng ở bên đó, mặc trên người một bộ lễ phục không quá vừa người, mỹ cảm của toàn bộ lễ phục đều bị phá hư đến sạch sẽ.

Đáy lòng Sơ Tranh đang nghĩ ngợi Ôn Hoằng Nghị tặng quần áo cũng tặng loại không vừa người, thì nghe thấy dì Chu ở bên cạnh nói.

"Tiểu thư, đây đều là phu nhân đưa tới. Tiểu thư An Tuệ không biết, nên đã mặc thử..."

Sơ Tranh: "..."

Mẹ ruột à!!

Mẹ tặng thứ đồ chơi này làm gì!!

Ta thiếu tiền sao?

Ta thiếu thẻ thôi!

Lúc này trên mặt An Tuệ nóng bỏng, nếu cô ta biết đây là do Liễu Hàm San đưa tới, thì sao có thể động vào chứ.

Đều do dì Chu, tại sào bà ta lại đặt những thứ này ở đây chứ!!

Đáy lòng An Tuệ oán hận dì Chu, làm cho mình xấu mặt đến như thế.

Nhưng nghĩ đến nhiều quần áo như vậy, đáy lòng An Tuệ lại ghen ghét không thôi.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm An Tuệ vài giây, giọng điệu lãnh đạm nói: "Mặc qua rồi thì vứt đi."

An Tuệ: "..."

***

Nay mệt, rất rất mệt, cực kỳ mệt.

Nhiều chuyện đổ dồn vào, chưa bao giờ cảm thấy nản như lúc này.

Ai không thích đọc thì lướt qua đi, đừng quan tâm.

1457 chương, lê lết một mình, tính ra thì không biết đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian.

Dạo này tiến độ giảm dần đều, phần vì mình bận, phần vì sức khỏe không tốt như trước nữa. Ngày trước mình có thể làm liên tục 10 chương/ngày, giờ thì thua hẳn, ngồi vài tiếng trước máy tính là mắt khó chịu, sau đó liên đới sang cả ngày hôm sau.

Biết vì sao mình cực kỳ khó chịu với hối chương không? Vì các bạn càng hối thì mình càng cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, chưa đủ nhiều, mặc dù mình đã cố gắng lắm rồi.

Trên đời này có một kiểu người, thích nhận lỗi về phía mình, và mình là kiểu người như vậy, mặc dù ở mặt ngoài mình rất gai góc, các bạn chọc mình thử đi, mình không chửi cho bạn im miệng luôn thì tên mình viết ngược:)) nhưng gai góc thì gai góc, câu trách móc của bạn sẽ quanh quẩn mãi trong đầu mình, ít nhất phải kéo dài cả ngày, nên đừng hỏi vì sao mình hay trở mặt khi bạn hối chương.

Người nói vô tình, người nghe có ý là vậy.

Người tôn trọng công sức, mình cảm ơn, không tôn trọng, cảm thấy xưa mình ra chương đều lắm mà, sao giờ lại thế này thế nọ, ồ, tùy ý cảm nhận đi, đừng nói ra, mình không cần biết sự tồn tại của bạn:)

Hình như mỗi quyển lại có vài lần tâm sự dài dằng dặc này, không biết có ai cảm thấy mình đang tìm kiếm sự thương hại không. Dù sao cảm thấy thì cứ cảm thấy đi.

Có lẽ phải cho mình một khoảng lặng để bình tâm lại, hôm nay mình mệt, chán nản, chẳng có lý do gì cả!

Mình vắng mặt vài ngày nhé, đến khi quay lại, Nhiên Nhiên vẫn là Nhiên Nhiên đáng yêu của các cậu, vì mình biết còn rất nhiều người chờ đợi mình, nhiều bạn nhỏ đáng yêu vẫn ngày ngày ủng hộ tinh thần cho mình.

Sẽ cố gắng xốc lại tinh thần nhanh thôi, đợi mình ♡

Cảm ơn vì đã đọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi