XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mặt mày An Tuệ âm trầm nhìn dì Chu lấy quần áo ra vứt đi.

Chỗ còn lại đều được đưa đến phòng Sơ Tranh.

An Tuệ nghĩ đến Ôn Hoằng Nghị mua đồ cho mình, lúc này tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút, đi lên lầu xem.

Kết quả phát hiện Ôn Hoằng Nghị chỉ tặng cho mình một bộ quần áo, và một bộ đồ trang sức.

Quần áo ngược lại là vừa người, nhưng so sánh với một hàng quần áo vừa rồi, đáy lòng An Tuệ lập tức thấy không cân bằng.

Rõ ràng cô ta cũng là con gái của Ôn Hoằng Nghị...

Đồ đạc của cô, tại sao mình không thể có?

Đáy lòng An Tuệ dù có ghen ghét thế nào, cũng không thể biểu lộ ra trước mặt Ôn Hoằng Nghị.

Ôn Hoằng Nghị hỏi, còn phải cười nói mình rất thích.

"Thích là tốt rồi, về sau muốn mua gì thì cứ nói với cha."

"Cảm ơn cha."

Ôn Hoằng Nghị nói với An Tuệ hai câu, An Tuệ lại nhắc đến Sơ Tranh, Ôn Hoằng Nghị nhớ tới chuyện Sơ Tranh đẩy An Tuệ, bảo dì Chu đi gọi Sơ Tranh xuống.

"Tiên sinh, tiểu thư nói... Cô ấy không rảnh."

"Không rảnh? Nó đang làm gì?"

"..."

Dì Chu lắc đầu, sao bà ấy biết được!

Sơ Tranh không xuống, Ôn Hoằng Nghị trầm mặt lên lầu.

"Ôn Sơ Tranh con đi ra đây."

Sơ Tranh bị Ôn Hoằng Nghị gõ cửa đến không kiên nhẫn, mặt lạnh mở cửa.

Ôn Hoằng Nghị lập tức giơ đẩy cửa, muốn đẩy cửa ra.

Nhưng mà đẩy hai lần cũng không đẩy được, gương mặt mo đỏ lên: "Mở cửa ra."

"Nam nữ khác biệt." Nửa người Sơ Tranh đều ở trong cửa phòng: "Ông có chuyện gì?"

Ôn Hoằng Nghị muốn mắng cô không có quy củ.

Đứa con gái này trước kia không phải như vậy... Sao bây giờ lại biến thành thế này?

Nhưng nghĩ đến mục đích mình lên đây, Ôn Hoằng Nghị nhịn được: "Con xin lỗi Tuệ Tuệ chưa?"

Sơ Tranh không hiểu thấu: "Tại sao tôi phải xin lỗi?"

Ôn Hoằng Nghị: "Con đẩy Tuệ Tuệ xuống lầu, Tuệ Tuệ đã tha thứ cho con, con còn không chịu xin lỗi Tuệ Tuệ?"

Sơ Tranh: "Tôi nói, tôi không đẩy cô ta."

Ôn Hoằng Nghị: "Bây giờ con đã học được cách nói dối rồi phải không?"

Sơ Tranh lạnh lùng nói: "Cô ta nói là tôi đẩy, là có người giúp việc trong nhà nhìn thấy, hay có giám sát có thể chứng minh? Ông dựa vào cái gì mà chỉ tin tưởng lời nói một phía từ cô ta?"

Trong biệt thự không có giám sát.

Ngày đó cũng không có người giúp việc trông thấy.

Chỉ có bản thân An Tuệ lập lờ nước đôi biểu thị, là Sơ Tranh đẩy cô ta xuống.

Trước đó An Tuệ đã từng làm mấy lần, nguyên chủ có ấn tượng xấu trong mắt Ôn Hoằng Nghị, cho nên trực tiếp nhận định là cô ấy làm ra.

Ôn Hoằng Nghị bị Sơ Tranh làm cho nghẹn họng, thật lâu sau ông ta mới nói: "Tuệ Tuệ sẽ không lấy tính mạng ra đùa?"

Cho dù cầu thang không cao, ngã xuống cũng sẽ xảy ra chuyện.

Hơn nữa lỡ như thật sự đập trúng đâu đó...

"Ôn tiên sinh, ông làm kinh doanh mấy năm, có thủ đoạn gì mà chưa từng thấy qua?"

Ôn Hoằng Nghị bị câu Ôn tiên sinh kia của Sơ Tranh làm cho sững sờ.

Ông ta nhìn về phía cô gái đứng trong cửa.

Vẫn là dung mạo mà ông ta quen thuộc, chỉ là trên gương mặt lúc trước hoặc nhu thuận, hoặc phẫn nộ, lúc này không hề có một chút biểu cảm gì.

Giống như những người máy trong phim ảnh vậy.

Lạnh như băng.

"Lời người khác nói cho ông nghe, thì nhất định là chân tướng?" Sơ Tranh tiếp tục nói: "Nếu như Ôn tiên sinh có thể tìm được chứng cứ xác thực, chứng minh là tôi làm, thì hãy đến yêu cầu tôi nói lời xin lỗi."

Cạch!

Cửa phòng đóng lại ngay trước mặt Ôn Hoằng Nghị.

Thật lâu sau Ôn Hoằng Nghị mới lấy lại tinh thần.

Cô có ý gì?

Không phải ông ta lên để bắt cô xin lỗi Tuệ Tuệ sao?

Nếu như là lúc trước, thì không phải cô sẽ cãi lộn với mình sao.

Ôn Hoằng Nghị đã chuẩn bị tốt, nhưng mà cô bình tĩnh hỏi ông ta mấy câu như thế, lời thoại Ôn Hoằng Nghị đã chuẩn bị xong đều trở nên vô dụng.

Ông ta không hề theo kịp tiết tấu của toàn bộ cuộc nói chuyện...

Ông ta trừng mắt nhìn cửa phòng, muốn gõ cửa, tay giơ lên nhưng lại không hạ xuống.

Cuối cùng Ôn Hoằng Nghị quay người xuống lầu.

An Tuệ vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ bị Ôn Hoằng Nghị bắt xuống xin lỗi mình.

Nhưng mà Ôn Hoằng Nghị xuống một mình, thần sắc An Tuệ có chút phức tạp.

Cuối cùng Ôn Hoằng Nghị cho An Tuệ một tấm thẻ, ý kia chính là chuyện này có một kết thúc như vậy trước đã.

An Tuệ không cam lòng, nhưng lại không có cách nào.

Thiết lập con người cô ta vẫn còn ở đó, không thể cố tình gây sự với Ôn Hoằng Nghị.

Cũng may Ôn Hoằng Nghị cho không ít tiền, đáy lòng An Tuệ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng An Tuệ không nghĩ tới, ban đêm đi ngủ, trên lầu lại vang lên tiếng đinh đinh thùng thùng.

An Tuệ thực sự không chịu được, đi lên lầu gõ cửa phòng Sơ Tranh.

Gõ nửa ngày, bên trong đến một chút động tĩnh cũng không có.

An Tuệ đành phải cách cánh cửa nói vọng vào: "Chị, chị đừng có quá đáng, chị không ngủ được, nhưng tôi còn muốn ngủ, nếu chị còn như vậy tôi sẽ nói cho cha biết."

"..."

Yên tĩnh.

Yên tĩnh như chết.

An Tuệ quay người xuống lầu, âm thanh kia biến mất.

Nhưng cô ta vừa nằm xuống, âm thanh lại vang lên.

Ngày thứ hai An Tuệ mang theo quầng thâm mắt rời giường, Ôn Hoằng Nghị đã đi từ sáng sớm, An Tuệ cũng không có cơ hội cáo trạng.

An Tuệ ngáp một cái, thấy Sơ Tranh xuống, lập tức đứng dậy đi qua ngăn cô lại.

Nhìn thấy gương mặt Sơ Tranh trắng tinh, không trang điểm cũng không nhìn thấy tì vết, đáy lòng An Tuệ không khỏi phun lên một trận ghen ghét.

Sơ Tranh vịn tay vịn cầu thang, từ trên cao liếc nhìn An Tuệ: "Có việc?"

An Tuệ lập tức ngăn chặn sự ghen ghét nơi đáy lòng: "Chị cố ý phải không?"

"Cố ý cái gì?"

"Ban đêm chế tạo tạp âm trên lầu!"

"Tôi không có." Không phải ta, đừng nói lung tung!

"Trên lầu chỉ có chị, ngoại trừ chị thì có thể là ai?" An Tuệ nhìn vào trong phòng bếp một chút, thấy dì Chu đang bận, cô ta đè thấp âm thanh: "Cha không tin chị, nên chị cố ý trả thù tôi đúng không?"

Âm thanh lớn như vậy, trước đó đều không có.

Chỉ hai ngày nay mới nghe thấy...

Cũng không biết sao cô làm ra được.

"Cô suy nghĩ nhiều rồi."

Sơ Tranh kiên quyết phủ nhận tạp âm không phải cô làm ra.

An Tuệ cắn môi, uy hiếp cô: "Nếu chị còn như vậy, tôi sẽ nói cho cha biết, chị cảm thấy bây giờ cha sẽ còn tin tưởng chị hay sao?"

Bao nhiêu tuổi rồi, còn mách cha.

Chậc!

Ta thì không giống!

Ta có thể tự giải quyết!

"Ồ." Sơ Tranh thái độ thờ ơ: "Còn có việc gì không?" Không có việc gì thì đừng có chặn đường.

"..."

Sơ Tranh đẩy cô ta ra đến phòng ăn ăn sáng.

An Tuệ đứng ở cầu thang, nhíu mày nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

-

Mấy ngày kế tiếp, An Tuệ đều ngủ không ngon giấc.

Mỗi khi đến lúc cô ta ngủ, thì trên lầu lại bắt đầu chế tạo tạp âm.

Hai ngày nay Ôn Hoằng Nghị đi nơi khác công tác, vô cùng bận bịu, An Tuệ muốn cáo trạng cũng không có chỗ mà cáo.

Chờ Ôn Hoằng Nghị trở về, người An Tuệ đã sắp gầy đi trông thấy, ôm Ôn Hoằng Nghị bắt đầu oa oa khóc lóc kể lể.

Ôn Hoằng Nghị tất nhiên muốn tìm Sơ Tranh đối chất.

"Tôi nói, không phải tôi." Sơ Tranh chỉ vào mặt mình: "Ông thấy tôi giống mấy ngày không ngủ, chế tạo tạp âm phá rối cô ta không?"

Dựa theo lời An Tuệ nói, thì chắc hẳn cũng là không ngủ...

Nhưng khuôn mặt Sơ Tranh trắng trắng mềm mềm, tinh thần vô cùng tốt, căn bản không nhìn thấy quầng thâm mắt gì.

Đây làm gì giống người vài ngày không ngủ, mà ở phía trên nhảy disco chứ.

"Thật sự không phải con?"

Sơ Tranh lười nói nhảm nữa: "Muốn tin hay không thì tùy."

Người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội không thể tùy tiện xử... cáu gắt!

Ta phải bình tĩnh.

Làm người tốt!

Ôn Hoằng Nghị: "..."

Ôn Hoằng Nghị nhìn An Tuệ đã gầy đi một vòng, cuối cùng an ủi An Tuệ: "Buổi tối cha canh chừng cùng con xem sao."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi