Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cố tiên sinh, cần tôi đưa anh lên không?" Ăn xong, Sơ Tranh hảo tâm hỏi thăm thẻ của cô.
Cố Ngự lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần."
"Thật sự không cần sao?" Ta có thể nha.
"Không cần."
Cố Ngự chuyển xe lăn đi về phương hướng thang máy, kết quả ấn nửa ngày thang máy cũng không có phản ứng, Sơ Tranh chậm rãi đi tới: "Cố tiên sinh, có cần giúp một tay không?"
Cố Ngự: "..."
Một cái thang máy nát cũng đối nghịch với hắn.
Cố Ngự bực bội dùng sức ấn mấy lần, sau khi thang máy không có bất kỳ phản ứng gì, hắn chuyển xe lăn đến cầu thang, Sơ Tranh hai tay đút túi, đi theo phía sau.
Vốn cho rằng có thế nào Cố Ngự cũng phải xin mình giúp đỡ, ai biết Cố thiếu gia hai tay khẽ chống xe lăn, tự mình đứng lên.
"!!!" Tình huống thế nào đây! Sao anh lại đứng lên rồi!!"Chân của anh..."
Cố Ngự vịn vào tay vịn cầu thang, đi lên, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, quay đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: "Tần tiểu thư giật mình như thế làm gì?"
Hắn chưa từng nói chân hắn không thể đứng lên nữa.
Chỉ là cần thời gian khôi phục mà thôi...
Sơ Tranh nhìn chằm chằm chân hắn: "Chân của anh không sao nữa?"
"Tần tiểu thư rất hi vọng chân của tôi có sao à?"
"..." Đây không phải là vấn đề cô hi vọng hay không hi vọng mà? Một người vẫn luôn ngồi trên xe lăn, cho là nửa đời sau cũng chỉ có thể vượt qua trên xe lăn, đột nhiên đứng dậy được, chuyện này mẹ nó rất kinh hãi đó!
Sơ Tranh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Không sao là tốt rồi."
Đuôi lông mày Cố Ngự khẽ nâng: "Nhìn cô có vẻ rất thất vọng."
Sơ Tranh: "..." Có rõ ràng như vậy sao?
Sơ Tranh lập tức kéo căng khuôn mặt nhỏ đến càng thêm nghiêm túc, thề thốt phủ nhận: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."
"Hi vọng là tôi suy nghĩ nhiều." Cố Ngự cảm giác mình không thể đứng quá lâu, cũng không muốn yếu thế trước mặt Sơ Tranh, cho nên hắn quay người tiếp tục đi lên lầu, lưng thẳng tắp, tận lực mỗi một bước đều đi được bình thường.
Trong hai tháng Sơ Tranh không ở đây, ngày nào Cố Ngự cũng luyện tập, nhưng đi lại thời gian dài vẫn còn có chút khó khăn.
Sơ Tranh bước mấy bước đuổi theo, nhìn Cố Ngự đi lên.
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự dừng lại, im ắng nhìn cô.
Sơ Tranh bị Cố Ngự nhìn, nội tâm vô cùng mờ mịt, nhìn ta làm gì nha?
Một hồi lâu sau Sơ Tranh mặt không cảm xúc động viên hắn: "Cố lên, anh có thể!"
Cố Ngự xém chút phun ra một ngụm máu, cô thật lòng sao? Thật sự không phải cố ý chọc giận hắn sao?
Bị Sơ Tranh nhìn, Cố Ngự càng không muốn yếu thế trước mặt cô, kìm nén cơn tức kia, đi hết tất cả bậc thang.
Leo lên cầu thang xong, Cố Ngự cảm giác được hai chân hơi đau.
Loại vận động kiểu này, đối với hắn bây giờ mà nói thì có chút quá mức, Cố Ngự chống đỡ tường chậm chậm lại, đi đến cửa phòng mình.
Hắn mở cửa phòng ra, quay đầu: "Tần tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi."
-
Hôm sau.
Sơ Tranh xuống lầu còn chưa nhìn thấy Cố Ngự, lúc đầu cô không để ý, ăn sáng xong Cố Ngự còn chưa xuất hiện, cô đành phải hỏi quản gia.
"Cố Ngự đâu?"
Quản gia: "Tiên sinh nói không muốn ăn bữa sáng, ở trong phòng."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nghĩ một lát, đứng dậy lên lầu, cô gõ cửa không có ai đáp, nên tự đẩy cửa ra đi vào.
Sơ Tranh nhìn quanh gian phòng một vòng rồi đi vào bên trong.
Trên giường lớn, Cố Ngự tựa ở đầu giường, lông mi buông xuống, giữa hai đầu lông mày tuấn lãnh hình như có vẻ đau đớn, cánh môi cũng hơi trắng bệch.
"Anh sao thế?"
Cố Ngự nghe thấy âm thanh, giật mình nhận ra có người vào, bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt sắc bén nhìn sang: "Ai cho cô vào!"
"Tôi gõ cửa rồi." Sơ Tranh đúng lý hợp tình.
Cố Ngự: "..."
"Ra ngoài!" Cố Ngự lạnh giọng quát lớn.
Sơ Tranh không để ý đến hắn: "Khó chịu ở đâu?"
"Liên quan gì đến..."
Tay Sơ Tranh trực tiếp luồn vào trong chăn, ấn ở chân hắn, Cố Ngự thở hốc vì kinh ngạc, lửa giận trong mắt lập tức bốc lên: "Tần Sơ Tranh cô làm gì thế hả!"
"Có đau không?"
"Không... A..." Cố Ngự đau đến mức khóe miệng co giật mấy lần, cắn răng gọi cô: "Tần Sơ Tranh!!"
"Đau thì nói, tôi sẽ không cười anh." Sơ Tranh xốc chăn lên, đặt chân của hắn lên trên chân mình, chậm rãi xoa bóp cho hắn.
Cách một tầng vải vóc hơi mỏng, Cố Ngự có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ trên ngón tay cô.
Đáy lòng Cố Ngự hốt hoảng một trận, âm lượng cũng cất cao không ít: "Ai đau... Tần Sơ Tranh cô buông ra cho tôi!"
Sơ Tranh ấn lấy mắt cá chân hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: "Anh có bản lĩnh thì tránh ra đi." Đến, bắt đầu màn biểu diễn của mi đi, mi có thể tránh ra coi như ta thua!
Cố Ngự: "..."
Tôi có thể tránh ra thì còn để cho cô ở đây mà làm càn chắc!
Cố Ngự sẽ không làm khó cho chân của mình, hắn còn không muốn ngồi xe lăn cả đời, cho nên —— hắn nhịn!
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng thủ pháp của Sơ Tranh còn rất chuyên nghiệp, xác thực xoa dịu đi không ít.
"Cô từng học à?"
"Xem như thế đi."
Trong lòng Cố Ngự suy nghĩ, một thiên kim hào môn như cô học cái này để làm gì?
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu trên người cô gái, dát lên một tầng kim quang nhàn nhạt, lọn tóc dường như cũng có vầng sáng màu vàng nhạt lưu chuyển.
Cố Ngự nhìn đến hơi xuất thần, đáy lòng lại có một loại suy nghĩ hoang đường... Cứ như vậy cũng rất tốt.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Cố Ngự lập tức "phi phi phi" mấy tiếng dưới đáy lòng.
Cố Ngự dời ánh mắt, lấy một quyển sách ở bên cạnh sang xem, dưới đáy lòng khuyên bảo mình xem Sơ Tranh như thầy massage, nhưng mà cảm giác kia luôn luôn không giống.
Mùi hương trên người cô, nhất cử nhất động của cô, cũng có thể làm cho hắn liếc mắt.
Hắn mới không phải chú ý đến cô, hắn là sợ người phụ nữ này làm gì với chân của mình!
Đúng!
Nhất định là như vậy!
Cố Ngự tìm cho mình một lý do, lập tức yên tâm thoải mái hơn.
-
Bộ phim thanh xuân mà trước đó Sơ Tranh diễn đang chiếu, đã chiếu được không ít, vai diễn của Sơ Tranh vừa vặn ra sân.
Không biết sao mà Cố Ngự lại thấy được, khi Sơ Tranh đi ngang qua phòng khách, người đàn ông cố ý mở bộ phim kia lên: "Tần tiểu thư, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô."
"Hỏi." Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều.
Cố Ngự chỉ vào cô gái trang điểm đậm, hoàn toàn không phù hợp với phim thanh xuân trên TV: "Vì sao cô lại phải trang điểm thành bộ dạng quỷ quái này?"
Gương mặt kia của cô tuyệt đối được cho là tuyệt sắc trong vòng giải trí, muốn thì đi làm bình hoa là được, kết quả lại khăng khăng phải giày vò mình thành bộ dạng quỷ quái này.
Sơ Tranh nhìn về phía TV, lập tức cảm thấy đau dạ dày, con lợn nguyên chủ này!!
"Tuổi nhỏ không hiểu chuyện." Sơ Tranh tùy tiện bịa chuyện một câu lấp liếm cho qua, từ từ lên lầu.
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự nhìn chằm chằm người trên TV, người ở trong đó... Luôn cảm thấy không giống như người bây giờ.
-
Chính Sơ Tranh cũng không biết bộ phim trước đó mình đóng đã phát sóng, lên lầu lấy điện thoại di động ra xem thử, quả nhiên cô đã bị mắng đến máu chó ngập đầu.
Sau đó Sơ Tranh liền phát hiện ra một hiện tượng quỷ dị, đám người này mặc dù mắng cô, nhưng mắng cũng không phải quá khó nghe, nếu như có người qua đường nào chạy vào mắng, thì sẽ bị hợp lực tấn công.
Sơ Tranh nhìn một lúc lâu, tổng kết ra một kết luận: Fan của Cố Ngự.
Bọn họ có thể mắng, bọn họ mắng là vì làm cho cô tiến bộ, làm cho cô càng nhanh chóng đi đến đỉnh cao đời người, sánh vai cùng Cố Ngự.
Nhưng người khác không thể mắng, siêu bao che khuyết điểm!