Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
[ Tôi thật sự không nhìn được, vì chồng mà tôi thật sự rất tận lực, nhưng với kỹ thuật diễn này, tôi có chút tuyệt vọng rồi. ]
[ Ngẫm lại cô ấy còn có gương mặt, có phải trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi không! ]
[ Nhưng bộ dạng này của cô ấy thì sao nhìn ra được mặt chứ! ]
[ Chồng thật đáng thương huhu, không thể làm cho chồng mất mặt được!!! ]
[ Tập thể xoay sở đi báo danh cho cô ấy một lớp học đi. ]
[ Tôi đồng ý. ]
[ Tán thành. ]
Dưới tình huống người trong cuộc hoàn toàn không biết rõ tình hình, bọn fan hâm mộ này đã định tập thể báo danh một lớp học nâng cao kỹ thuật diễn xuất cho người trong cuộc rồi.
Vì chồng mà mệt cả tim. Jpg
-
"Cốc cốc —— "
Sơ Tranh mở cửa phòng, ngoài cửa Cố Ngự ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một tấm thảm, hai tay trùng điệp thả trước người, ngồi phi thường có phong phạm.
"Có việc?"
Sơ Tranh chống vào cửa phòng, kỳ quái nhìn Cố Ngự.
Thẻ người tốt thế mà lại chủ động tới tìm ta!
Có cần...
Cố Ngự đánh vỡ suy nghĩ lung tung của Sơ Tranh: "Muốn nâng cao kỹ thuật diễn xuất không?"
"Không muốn." Sơ Tranh một ngụm bác bỏ.
Lời phía sau của Cố Ngự trong chốc lát nghẹn trong yết hầu, hắn trừng Sơ Tranh một cái, khống chế xe lăn chuyển hướng, nhanh chóng rời đi.
Sơ Tranh: "..."
Vài giây sau, Cố Ngự lại quay lại: "Cô có biết bây giờ trên mạng nói cô thế nào không?"
"Bọn họ nói cái gì, anh rất quan tâm sao?" Ai mà chưa từng bị mắng chứ, chuyện này tính là gì, ta chịu được!
Cố Ngự nghiến nghiến răng: "Bây giờ cô là vị hôn thê của tôi, cô ném mất mặt mũi của tôi."
Sơ Tranh thuận miệng nói: "Vậy anh che mặt lại đi."
Cố Ngự: "..."
Muốn bóp chết người phụ nữ này!
【 Tiểu tỷ tỷ, Cố Ngự là muốn dạy cô, cô oán hắn làm gì chứ? 】 Vương Giả không nhìn được.
Sơ Tranh: "..."
Muốn dạy ta thì nói thẳng không được sao, quanh co lòng vòng hỏi, mẹ nó ta cho là hắn đến chế giễu ta!
【...】
Cố Ngự cảm thấy mình chính là đến để tự chuốc nhục nhã, chuyển xe lăn muốn đi.
Vừa mới chuyển người, xe lăn liền không có cách nào di động nữa, hắn quay đầu nhìn ra phía sau, Sơ Tranh đang kéo xe lăn của hắn.
"Làm gì?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Câu nói đầu tiên của Cố tiên sinh là gì?"
Câu nói đầu tiên? Cố Ngự suy nghĩ một chút: "Cô có biết bây giờ trên mạng nói cô thế nào không?"
"Câu trên nữa."
"Cô muốn nâng cao kỹ thuật diễn xuất không?"
Sơ Tranh một mặt nghiêm túc gật đầu: "Muốn."
Cố Ngự: "..."
Bệnh tâm thần à!
-
Cố Ngự có phòng luyện tập chuyên nghiệp, hắn dẫn Sơ Tranh qua, bên trong chia làm mấy khu vực, có sách chuyên nghiệp và các loại video.
Cố Ngự cũng không phải chỉ dựa vào mặt mà nổi tiếng, hắn có thực lực có kỹ thuật diễn xuất.
Sau khi vào, Cố Ngự rút vài cuốn sách ném cho Sơ Tranh trước: "Xem những thứ này trước đi."
Sơ Tranh: "..."
Không tự thân dạy dỗ sao?
Đọc sách có ý gì?
Vương bát đản, con chó điên này lại hố ta rồi!
Sơ Tranh không đọc sách, chỉ nhìn chằm chằm Cố Ngự, Cố Ngự bị nhìn đến không được tự nhiên: "Nhìn tôi làm gì, đọc sách!"
Sơ Tranh: "..."
Chậc.
Mi hung mặc cho mi hung, sẽ có lúc mi khóc.
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, lật sách Cố Ngự cho cô ra, đều là sách chuyên nghiệp cấp độ nhập môn, Sơ Tranh đối với mấy thứ này hoàn toàn không có hứng thú, nhưng vẫn nghiêm túc xem.
Cố Ngự dạy bổ túc cho Sơ Tranh, Sơ Tranh ngược lại học rất nghiêm túc, nội dung trên sách cô đều nói được, nhưng Cố Ngự luôn cảm thấy cô không dụng tâm, cô chỉ đọc nội dung trên sách ra mà thôi.
Nhưng mà nghĩ lại cô có thể học thuộc nội dung sách trong thời gian ngắn như vậy, đáy lòng Cố Ngự cũng rất phức tạp.
Quản gia nhìn vào bên trong qua khe cửa, thấy hai người ở chung rất hài hòa, lưu loát chụp hình gửi cho Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân lập tức gọi điện thoại tới: "Hai đứa bé này chung đụng tốt như thế sao?"
Quản gia hạ giọng: "Gần đây tiên sinh và Tần tiểu thư vẫn luôn chung đụng rất tốt, tôi cảm thấy gần đây khí sắc của tiên sinh đã khá hơn nhiều rồi."
Nếu như Cố Ngự nghe thấy lời này của Quản gia, thì có lẽ sẽ tức chết, khí sắc tốt hơn ở đâu ra chứ, đấy là hắn tức giận.
"Xem ra lúc trước vị đại sư kia không lừa tôi." Cố lão phu nhân rất là vui mừng nói thầm một tiếng: "Có tình huống gì mới chú lại nói với tôi nhé, chăm sóc cho chúng nó thật tốt."
Quản gia cúp điện thoại, suy tư câu nói kia của Cố lão phu nhân.
Đại sư gì?
Cố lão phu nhân mời đại sư từ lúc nào?
Hôn ước của tiểu thư Tần gia và tiên sinh nhà bọn họ không phải đã được định ra từ rất sớm rồi sao?
Quản gia nghĩ mãi mà không rõ, lắc đầu, rời khỏi phòng luyện tập đi làm việc.
-
Trong phòng luyện tập.
Cố Ngự ném cho Sơ Tranh một tập kịch bản: "Chọn một đoạn, lát nữa diễn cho tôi xem." Cố Ngự từ bỏ dạy học bằng tri thức lí luận.
Sơ Tranh thô sơ giản lược mở ra, cái kịch bản này là phim cổ trang quyền mưu lúc trước Cố Ngự từng diễn, lúc ấy Cố Ngự còn chưa nổi tiếng, vai diễn chính là nam hai trong kịch bản.
Sơ Tranh rất nhanh sàng lọc ra nhân vật và đoạn mình thích.
Cố Ngự nhận được một cú điện thoại, chờ hắn cúp điện thoại, liền thấy Sơ Tranh đứng lên, đi về phía hắn.
"Cô xem xong rồi?"
Sơ Tranh không đáp lời hắn, tiếp tục đi về phía hắn, tư thế đầy khí thế hung hăng kia, không khỏi có chút dọa người.
Cố Ngự còn chưa kịp phản ứng, cô gái đã đến trước mặt hắn, giơ tay nắm cằm hắn, cánh môi đỏ khẽ mở: "Ngươi thật sự cho là ngươi còn có thể trở về làm công chúa của ngươi sao?"
Cố Ngự đầu tiên là khiếp sợ vì Sơ Tranh lại dám bóp cằm hắn, sau đó lại bị câu nói kia của Sơ Tranh hấp dẫn, cô đang nói lời thoại... Đây mẹ nó là lời thoại của nhân vật phản diện mà!! Hơn nữa nhân vật phản diện này là nam mà!
"Ngươi còn kỳ vọng bọn họ sẽ đến cứu ngươi sao? Bọn họ căn bản không nhớ rõ một công chúa như ngươi, ngươi có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng ngươi đi theo ta thì không giống, ta sẽ làm cho ngươi trở thành người tôn quý nhất, bắt những người chà đạp ngươi phải trả giá đắt."
Cố Ngự nhìn người trước mặt, từ trong đôi mắt kia, giống như thật sự trông thấy nhân vật phản diện vì công chúa mà nỗ lực hết thảy, hắn lãnh huyết tàn nhẫn, nhưng sự dịu dàng duy nhất đều giữ lại cho công chúa của hắn.
Nhân vật kia từng làm không ít chuyện xấu, nhưng cũng có nơi làm cho người ta xúc động, diễn tốt, có thể kiếm được không ít nước mắt.
Nhưng mà bởi vì diễn viên diễn vai này không diễn ra được một mặt xấu ấy, và sự nhu tình đối lập kia, cho nên nhân vật kia thất bại, bị mắng rất thảm.
Sơ Tranh buông Cố Ngự ra: "Thế nào?" Có phải ta siêu tuyệt vời không!
Cố Ngự hoàn hồn, dùng tay sờ cằm vừa bị cô bóp: "Cô..." Coi hắn là gì hả!! Mẹ nó ai là công chúa!
Cố Ngự nhịn một chút: "Cảnh vừa rồi cô diễn là cảnh của nhân vật phản diện, bảo cô chọn nhân vật thích hợp với cô, cô chọn nhân vật phản diện làm gì?"
"..." Anh lại không nói không thể diễn nhân vật phản diện, nhân vật phản diện thích hợp với ta mà! Vừa khốc vừa soái!!
Cố Ngự thấy Sơ Tranh giả chết không lên tiếng, ngẫm lại hành vi trong khoảng thời gian gần đây của cô, trấn định lật một tờ kịch bản ra: "Đoạn này."
Sơ Tranh quét mắt một vòng, mặt không cảm xúc vứt kịch bản xuống: "Tôi đói." Sau đó nhanh chân rời khỏi phòng luyện tập.
Lại bảo cô đi diễn cảnh nữ chính khóc, hắn là ma quỷ sao!!
Một đại lão như cô có thể khóc sao?
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự rất nhanh liền tổng kết ra, Sơ Tranh chỉ thích hợp diễn loại vai lãnh huyết vô tình, toàn bộ hành trình đều mặt đơ, nhưng trên khí thế có thể áp đảo toàn cục nhân vật.
Không... Không phải cô thích hợp.
Là cô chỉ diễn loại này, bảo cô diễn những vai khác, cô quay đầu liền mượn cớ chuồn.