XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Giờ nghỉ trưa, Sơ Tranh ở nhà ăn vừa ăn cơm, vừa thị gian... Không đúng, lật xem vòng kết nối bạn bè của Trì Quy.

Trong vòng kết nối bạn bè của bạn nhỏ này cực kỳ náo nhiệt.

Một ngày ít nhất phải đăng ba tin, hơn nữa đều là những tin tức nhàm chán không có chút tác dụng gì.

Sơ Tranh hoài nghi có phải mình add nhầm người rồi không.

Mẹ nó đây là con gái đúng không?

"Ôiii ~ xem đi, đây là thiên sứ nào đây!"

Sơ Tranh bị một tiếng khoa trương ấy kéo về hiện thực, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy xã trưởng của đội kịch nói dẫn theo thành viên, chạy như bay đến.

Thật sự là chạy như bay.

Sơ Tranh cất điện thoại đi, xê dịch khay cơm sang bên cạnh, phòng ngừa sự kiện lật xe.

Xã trưởng trực tiếp ngồi xuống ở đối diện, hai tay bưng mặt: "Sao kim chủ ba ba lại ăn cơm một mình thế này? Không có ai ăn cùng cậu sao?"

"Không cần." Đại lão không cần người ăn cùng! Thẻ người tốt... Có thể cân nhắc.

"Không sao, chúng tớ ăn cùng cậu." Xã trưởng vỗ ngực, quay đầu nhìn hai cái đuôi nhỏ mình mang đến: "Hai người các cậu đi theo tớ làm gì, đi mua cơm đi!"

Hai người: "..."

Xã trưởng tên là Tần Kiều, lớp 11.

Trung học Đông Dương chỉ lớp 11 thôi đã hơn 800 người, cho nên nguyên chủ căn bản chưa từng gặp vị xã trưởng của đội kịch nói này.

Mà hai xã viên khác, nam sinh tên là Giản Hữu, nữ sinh tên là Tống Tiểu Uyển.

Giản Hữu và Tần Kiều học chung một lớp, Tống Tiểu Uyển là lớp 10, năm nay vừa vào đội kịch nói, vốn đang định xông pha ra một phen thành tựu ở đội kịch nói, ai biết vừa mới vào đội kịch nói, thì đã gặp phải nguy cơ giải tán.

"Kim chủ ba ba, tớ cảm thấy tiền kia chúng tớ không thể nhận."

Tần Kiều bị giáo viên tìm tới cửa, dọa cho cô ấy tưởng rằng mình đã làm ra tội ác tày trời gì.

Sau đó mặc dù không có việc gì.

Nhưng nhiều tiền như vậy, Tần Kiều cầm đến bỏng cả tay.

Mấy ngày nay cô ấy cũng muốn tìm Sơ Tranh, kết quả lần nào cũng vồ hụt.

Ngày hôm nay vậy mà lại chặn được người ở nhà ăn, lúc này Tần Kiều muốn trả tiền lại cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh hoảng sợ không thôi: "Không cần."

"Bạn học Hàng!" Tần Kiều nghiêm mặt: "Tiền của ai cũng không phải do gió thổi tới, tiền này của cậu... Chắc cũng không dễ dàng gì mới có được? Cứ cho không chúng tớ như thế, chuyện này tuyệt đối không được!"

"..." Đúng thật là do gió lớn thổi tới. "Nói là tài trợ, đã cho các cậu thì chính là của các cậu, các cậu muốn xử trí thế nào cũng được."

Sơ Tranh nói thế nào cũng không lấy, làm Tần Kiều gấp đến mức túm tóc.

"Cậu yên tâm, tiền kia lai lịch chính đáng, không phải tiền đen gì đó."

"..."

Tần Kiều lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không thất lễ.

Sơ Tranh lại bổ sung thêm một câu: "Cũng không phải lấy trộm trong nhà."

"Nhưng mà..."

"Cậu còn nói nữa thì tôi đi."

"Không nói nữa không nói nữa." Tần Kiều vội vàng xua tay: "Ăn cơm ăn cơm!"

Vì trả tiền mà Tần Kiều sầu muốn chết, nhưng Sơ Tranh nói "tài trợ tiền ra ngoài cũng giống như bát nước đổ đi", kiên quyết không thu lại.

Tần Kiều hối hận đến ăn ba bát cơm, lúc trước cô ấy không nên nhận tài trợ của Sơ Tranh.

Cuối cùng Tần Kiều không có cách nào, chỉ có thể làm thêm một tấm thẻ, chuyển tiền vào đó, biểu thị số tiền đó sau này sẽ là tiền chuyên dụng của đội kịch nói.

Nếu như kỳ này họ dùng không hết, thì sẽ thành tài sản truyền cho kỳ tiếp theo.

Sơ Tranh: "..."

Một trăm ngàn cũng không xài hết, có chơi được không đây!

Tần Kiều thường xuyên tìm Sơ Tranh.

Lần nào Sơ Tranh cũng trốn tránh cô ấy, cô ấy còn có thể xuất hiện không hề có điềm báo trước.

Sơ Tranh không vui: "Cậu chặn tớ làm gì?" Giúp ta tiêu tiền sao?!

"He he thiên sứ Sơ Sơ, nếu không cậu gia nhập đội kịch nói của chúng tớ đi." Tần Kiều chờ mong: "Cậu xem, đây chính là đội mà cậu tài trợ, cậu không thể nhìn nó xuống dốc đúng không? Tổ chức cần cậu nha!"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tớ có thể tài trợ cho những đội nhóm khác." Trường học nhiều câu lạc bộ đội nhóm như vậy, tài trợ cái nào mà không phải là tài trợ!

Tần Kiều: "..." Hả hả hả hả?

Tần Kiều biến sắc trong một giây, Sơ Tranh nhìn ra mấy chữ đầy ai oán "cậu lại còn muốn sủng hạnh người khác, cậu là đồ tra nam" từ trên nét mặt của cô ấy.

Bây giờ thứ mà đội kịch nói thiếu nhất chính là người.

Câu lạc bộ thấp hơn năm người, là phải bị thủ tiêu, sau đó nhường vị trí ra cho những câu lạc bộ khác.

"Giáo viên nói trong tuần này nếu chúng tớ không thể tìm thêm thành viên, thì chúng tớ phải giải tán, nhường vị trí cho người khác. Như vậy sao được! Đội kịch nói không thể kết thúc trong tay tớ! Tớ không thể trở thành tội nhân lịch sử."

"Vậy thì tuyển thêm." Nói với ta có ích lợi gì đâu.

"Tớ không tuyển nổi mà." Tần Kiều vẻ mặt cầu xin: "Cậu nói xem, là dáng vẻ của tớ không đủ xinh đẹp sao?"

Sơ Tranh: "..."

Tần Kiều là một mỹ nhân Giang Nam điển hình, chỉ là tính tình hơi tăng động, còn thích nhập kịch không hề có điềm báo trước, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Sơ Tranh nghĩ kế cho cô ấy: "Cậu có thể nói với bọn họ, gia nhập đội kịch nói, mỗi tháng có thể lấy tiền tiêu vặt."

Tần Kiều: "... Tiền là nước sao?"

Sơ Tranh: "... Chắc thế?"

Tần Kiều: "..."

Tần Kiều rời khỏi group chat.

Tần Kiều cảm thấy mình và Sơ Tranh hoàn toàn là người của hai thế giới, không có cách nào trò chuyện với nhau được.

Nhưng cuối cùng Tần Kiều vẫn quyết định áp dụng đề nghị của Sơ Tranh, dù sao bây giờ cô ấy cũng không có cách gì khác.

Đừng nói, tin tức này vừa truyền ra, lập tức đã có người tới hỏi cô ấy.

Tần Kiều cực kỳ phiền muộn, vì sao nhiệt tình của các cậu lại dành cho tiền tài, mà không phải dành cho nghệ thuật chứ!

"Cố lên."

Sơ Tranh động viên Tần Kiều, sau đó... Sau đó đi luôn.

-

Mấy ngày nay Sơ Tranh chưa gặp Trì Quy, nhưng nghe tiếng gió trong trường học, thì chắc hẳn Trì Quy không làm ra chuyện gì.

Sơ Tranh có một loại cảm giác vui mừng của mẹ già.

"Hàng Sơ Tranh."

Mấy nữ sinh chặn trước mặt Sơ Tranh, người dẫn đầu kia, trong trí nhớ của nguyên chủ có —— Bối Tiếu Tiếu.

Sau khi Sơ Tranh tới, vẫn không thấy người này xuất hiện trong tầm mắt cô.

Sơ Tranh còn một khoản nợ chưa tính đâu...

"Nghe nói hai ngày nay mày sống không tệ?" Khóe miệng Bối Tiếu Tiếu ẩn chứa cười: "Xem ra bạn học Hàng của chúng ta cũng giống như người cha điên của mày, không tim không phổi nhỉ."

Sơ Tranh không nói một lời nhìn Bối Tiếu Tiếu.

"Nhìn tao như vậy làm gì?" Bối Tiếu Tiếu bị Sơ Tranh nhìn đến khó chịu: "Cảm thấy tao nói sai à? Không phải mày quên cha mày từng làm gì rồi chứ?"

"Mắc mớ gì tới cô?" Giọng điệu Sơ Tranh lạnh lùng.

"A, tao còn tưởng rằng mày câm điếc không biết nói chuyện cơ đấy?" Bối Tiếu Tiếu cười lạnh một tiếng: "Chắc mày không muốn để cho học sinh toàn trường biết chuyện này đâu nhỉ?"

"Cho nên?"

"Cho nên, về sau tốt nhất mày nên nghe lời tao, nếu không..."

Bối Tiếu Tiếu xòe tay ra, ý tứ rất rõ ràng.

Nếu cô không nghe lời cô ta, thì cô ta sẽ công khai chuyện này ra ngoài.

Hôm nay Bối Tiếu Tiếu tới hiển nhiên cũng chỉ để cảnh cáo cô, cũng không muốn làm gì.

"Mấy ngày nữa mày nên linh hoạt một chút cho tao." Bối Tiếu Tiếu ném ra câu nói này, nghênh ngang rời đi.

Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, quá nhiều người... Được rồi, hòa khí sinh tài, đều là bạn học, nhịn một chút là qua thôi... Ta nhịn con mẹ nó chứ nhịn!

Bối Tiếu Tiếu vốn đang bày ra dáng vẻ đại tỷ đi ở phía trước, kết quả không biết xảy ra chuyện gì mà ngã một phát, còn chưa kịp phản ứng, người phía sau lần lượt đập xuống, toàn bộ đè hết trên người Bối Tiếu Tiếu, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.

"Bọn họ làm gì thế?" Học sinh đi ngang qua cũng bị bọn họ làm giật mình, đang đi yên bình, sao nói ngã là ngã rồi! Hù chết người.

"Tạo dáng nghệ thuật? Hay là quay video?"

Mọi người nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy có ai đang quay phim cả.

"Không phải điên rồi chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi