XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mấy người giãy dụa tách ra, Bối Tiếu Tiếu bị đè đến xém chút thở không ra hơi: "Các cậu điên à! Cố ý đè trên người tớ làm gì?"

"..."

Bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì mà!

Cũng không đạp phải cái gì, thì đã ngã một cách khó hiểu.

Luôn cảm thấy phía sau lạnh căm căm.

Nhưng đằng sau không có gì cả...

Không đúng, Hàng Sơ Tranh đâu?

Không phải vừa rồi còn đứng ở đằng sau sao, vì sau chớp mắt đã không thấy tăm hơi rồi?

Bối Tiếu Tiếu bị đè tới ngực ngột ngạt, thóa mạ tùy tùng một chầu.

-

Sơ Tranh rất nhanh liền biết "mấy ngày nữa" mà Bối Tiếu Tiếu nói là có ý gì.

Trường học vì muốn làm cho học sinh Đông Dương và Đông Hải mau chóng thích ứng với nhau, gia tăng tình hữu nghị hai bên, hợp tác tổ chức một cuộc chơi hài hòa chốn vườn trường, tổ chức một cuộc du lịch mùa thu.

Các học sinh trung học Đông Dương: "..."

Thời tiết lạnh như vậy, du lịch mùa thu cái quỷ gì!

Chỉ muốn học tập, không muốn du lịch mùa thu.

Mặc kệ bọn họ có muốn hay không, chuyện trường học quyết định ra, chắc chắn không thể thay đổi.

Nhưng không trở ngại các học sinh trung học Đông Dương làm trò, dồn dập biểu thị cần phải ứng phó với kỳ thi sau đó, tự động từ bỏ quyền tham gia du lịch mùa thu lần này.

Các giáo viên biểu thị học tập phải khổ nhàn kết hợp, cũng chỉ có thời gian ba ngày, hai ngày trong đó đã là cuối tuần, không chậm trễ học tập.

Học sinh: "..." Các thầy cô còn biết là cuối tuần cơ đấy!!!

Một chiêu không thành, lại bắt đầu nghĩ những cách khác —— tập thể xin nghỉ nói thân thể không thoải mái.

Một người xin nghỉ thì có thể phê chuẩn được.

Hai người ba người...

Các giáo viên lại không ngốc, sao có thể không phát hiện được vấn đề, cuối cùng đến một người cũng không thành.

-

Trường học nhiều người, du lịch mùa thu tiến hành theo từng nhóm. Trong mỗi nhóm có một bộ phận của trung học Đông Dương, một bộ phận của trung học Hoa Hải.

Sơ Tranh cũng không biết loại du lịch mùa thu hữu nghị mà tách ra tiến hành thế này thì có ích lợi gì? Chắc chắn không phải là giáo viên trong trường học muốn đi du lịch mùa thu chứ?

Số học sinh của trung học Đông Dương gấp mấy lần trung học Hoa Hải, kiểu này nếu mà đánh nhau, thì số lượng đã trực tiếp nghiền ép.

Trùng hợp chính là Sơ Tranh và bọn Bối Tiếu Tiếu được phân đến một nhóm.

Sơ Tranh từ rất xa trông thấy Bối Tiếu Tiếu và tùy tùng của cô ta, một đám người cười cười nói nói, nhìn rất vui vẻ.

Không biết nơi đến có phải là dã ngoại hoang vu...

Sơ Tranh cũng có chút mong đợi.

"Sơ Sơ." Tần Kiều vẫy tay với Sơ Tranh, mấy bước chạy tới, hưng phấn hỏi: "Cậu đi xe nào?"

Sơ Tranh chỉ vào chiếc xe đằng sau.

"Ai, tớ ở chiếc xe ngay phía sau xe cậu. Điềm Tâm, xem ra duyên phận của chúng ta là do trời định..."

Mắt thấy Tần Kiều sắp biểu diễn đến nơi, Sơ Tranh nhanh chóng nhét cô ấy cho Giản Hữu theo tới đằng sau, nhanh như chớp lên xe, để lại Tần Kiều ở phía dưới duỗi tay Nhĩ Khang.

Sơ Tranh chọn một vị trí ở góc khuất phía sau, học sinh trong lớp học rõ ràng không vui lắm, ở đây suy sụp như từng bị người ta tàn phá vậy.

Nếu như không có học sinh của Hoa Hải, thì kỳ thật bọn họ sẽ rất vui.

Trung học Đông Dương là sân nhà, đối với học sinh của trung học Đông Dương mà nói, chuyện này cũng giống như cha đột nhiên cưới vợ hai, còn mang theo một đứa con ghẻ về nữa.

Trong lòng của học sinh Đông Dương nhất định sẽ không cân bằng, có loại cảm giác như cha ruột của mình bị cướp mất.

Giáo viên lên xe điểm danh người xong, lại xuống xe đi xem một chút.

Đội ngũ hơn nửa ngày mà vẫn không xuất phát, hình như là không đủ xe, bây giờ đang nhét người lên các lớp học.

Sơ Tranh từ trong cửa sổ xe trông thấy Trì Quy và mấy người anh em của hắn đi xuống từ một chiếc xe, rồi đổi sang một chiếc xe khác.

Sơ Tranh nhớ kỹ đó là xe chở đồ, chỗ ngồi phía trên đều bị các loại rương gì đó chiếm gần hết.

"Không được, bên này chỉ có thể lên thêm bốn người."

"Không thể thêm một người nữa được sao? Cô xem xem còn ghế trống nào nữa không."

Giọng nói của giáo viên chủ nhiệm và người khác từ phía trước truyền đến, ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, đứng dậy đi đến phía trước.

"Em đi chiếc xe kia, cho bạn ấy ngồi đi."

Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày: "Xe kia có thể ngồi được sao? Em đừng đi, về vị trí ngồi đi, cô sẽ nghĩ cách."

Sơ Tranh mặt kiên định: "Vừa rồi có học sinh đi lên, có thể ngồi." Không có trùng hợp như trong phim thần tượng, vậy thì tự mình chế tạo!!

Sơ Tranh trực tiếp xuống xe, giáo viên chủ nhiệm không gọi cô lại được, chỉ có thể nhìn cô đi sang phía bên kia.

-

"Cậu bỏ thêm chút tâm tư đi, con gái bây giờ đều nhìn mặt, chỉ với nhan sắc ấy của cậu mà người ta có thể coi trọng cậu à. Cậu còn mong mỏi chạy tới, kết quả người ta chỉ nhờ cậu đưa thư tình ha ha ha ha."

"Cho Chiêu Chiêu nhà chúng ta chút mặt mũi đi, các cậu đừng cười."

"Không được, tớ không nhịn được ha ha ha ha."

Sơ Tranh tới gần xe, đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười không ngừng.

"Các cậu muốn đánh nhau phải không hả!"

"Trì ca Trì ca cứu mạng!!"

Sơ Tranh lên xe, người đùa giỡn bên trong nhất thời cứng đờ tại chỗ.

Trì Quy tựa trong lối đi nhỏ, đồng phục khoác trên vai, hai tay khoanh trước ngực nhìn, khóe miệng ẩn chứa ý cười, rất nhàn nhã xem kịch.

Mái tóc màu đỏ rượu rêu rao kia đã không thấy nữa.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi trên đỉnh đầu hắn, có một chút màu lam, không đậm, cách xa hoàn toàn không nhìn ra. Không bị ánh mặt trời soi sáng thì nhìn qua chính là màu đen.

Bạn nhỏ đủ phản nghịch nha!

"Khụ khụ... Buông ra buông ra!!" Nam sinh bị đè lên đánh kia vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, xuất ra nụ cười chân thành: "Bạn học, cậu tới chiếc xe này làm gì?"

"Ngồi."

Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều.

Trì Quy ghé mắt nhìn cô, độ cong nơi khóe miệng không thay đổi, giống như cười mà không phải cười, ánh nắng hắn lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, dát lên một vầng sáng nhàn nhạt.

"Á?" Nam sinh gãi gãi đầu: "Xe này cũng không thoải mái như xe khác, xe của lớp các cậu không đủ chỗ à?"

Bọn họ là vì có thêm người tới, nên mới chủ động qua bên này.

"Ừ." Sơ Tranh mặt không cảm xúc đáp.

-

Có thêm một cô gái, mấy nam sinh quy củ hơn nhiều, rất nhanh liền hợp lực nhường ra mấy chỗ trống.

Tài xế vừa vặn lên xe vào lúc này, thấy trên xe có người, cũng không ngoài ý muốn: "Mọi người tự tìm vị trí ngồi đi, lập tức xuất phát.."

Vị trí nhường ra không nhiều, Sơ Tranh ngồi một mình ở hàng ghế phía sau cùng nhất.

Trì Quy ngồi ở hàng đối diện Sơ Tranh, chân dài tùy ý duỗi ra trong lối đi nhỏ, ánh mắt liếc nhìn mấy người phía trước vụng trộm ngó ngó phía sau.

"Chú ơi chú ơi... Mở cửa ra, mở cửa ra!!"

Tần Kiều người còn chưa đến, giọng đã tới trước.

Tần Kiều dẫn theo Giản Hữu, đang nhảy nhót bên ngoài cửa xe, bảo tài xế mở cửa.

Ánh mắt Sơ Tranh nhanh chóng đảo qua bốn phía, chỉ còn lại một ghế chỗ cô, và một ghế bên chỗ Trì Quy...

Nếu Tần Kiều đi lên, nhất định sẽ chọn chỗ cô.

Vậy dọc theo con đường này cô còn có thể an ổn sao?

Không thể!!

Sơ Tranh quyết định thật nhanh, đứng dậy nói với Trì Quy: "Tôi muốn ngồi vị trí bên trong chỗ anh."

Trì Quy sửng sốt một chút: "Chỗ bên kia không thể ngồi à?"

"Không thể."

Cửa xe đang từ từ mở ra, Sơ Tranh đã trông thấy tay Tần Kiều túm lấy tay vịn.

Sơ Tranh giật mình, trực tiếp bám vào bên cạnh Trì Quy, ấn vào ghế ngồi trước mặt, dễ dàng vượt qua chân Trì Quy, tiến vào bên trong, ngồi xuống.

Tần Kiều lên xe, Sơ Tranh đã ngồi xuống, tư thế kia giống như vẫn luôn ngồi ở chỗ đó.

Tần Kiều chớp chớp mắt: "Sơ Sơ, không phải cậu vừa mới..." Cô ấy chỉ chỉ một bên khác.

Tài xế thúc giục: "Đừng đứng ở đây, mau lên đi, chuẩn bị xuất phát rồi."

Tần Kiều vội vàng đi vào bên trong, Giản Hữu lên xe theo.

Tần Kiều hoàn toàn không có hứng thú với mỹ nam, nhiệt tình mời Sơ Tranh: "Sơ Sơ, cậu ngồi cùng tớ đi mà, dọc theo con đường này sẽ nhàm chán đến cỡ nào chứ, có tớ ở đây có thể giải buồn cho cậu."

Sơ Tranh: "..." Ta không! Chúng ta không thích hợp!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi