XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đám người nhất thời có chút im lặng.

Top 3 toàn khối đều ở trong lớp này, mà bọn họ còn bị mắng đến máu cho ngập đầu.

Chu xử không hổ là Chu xử.

"Đọc đến tên thì lên đây lấy bài thi."

Tên được đọc từ thứ hạng cuối cùng lên.

Khi đọc đến hạng mười, thì sẽ đọc thêm thứ tự.

"Hạng chín, Đào Hân Hân."

"Hạng tám, Đinh Chính Dương."

"Hạng bảy..."

"Hạng ba, Thi Lâm."

"Hạng hai, Hướng hải."

"Hạng nhất, Dư Duyệt."

Dư Duyệt bày ra tư thế học bá đi lên lấy bài thi.

"Tớ đã nói chắc chắn Dư Duyệt được hạng nhất mà."

"Nếu không thì sao có thể gọi là học bá được?"

Hạng nhất đều đã đọc xong, nhưng đám người phát hiện trong tay cô Chu vẫn còn một bài thi.

Phòng học nháy mắt an tĩnh lại, không phải đã đọc đến hạng nhất rồi sao, sao lại dư một bài?

Cái tên trong lớp mà chưa được đọc đến...

Hình như chỉ còn Kỷ Thành vừa chuyển trường đến thôi?

Thế nhưng hắn bởi vì chuyện gian lận, nên không thi, thành tích xem như 0 điểm.

Mặc dù bây giờ đã biết hắn không gian lận, nhưng thành tích vẫn là 0 điểm mà.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của học sinh, cô Chu chậm rãi lên tiếng: "Lần này lớp chúng ta có một người cùng đứng hạng nhất, Hứa Sơ Tranh."

"..."

Phòng học đột nhiên an tĩnh lại.

Sơ Tranh đứng dậy đi lấy bài thi, cô Chu đọc tất cả các mục xếp hạng của toàn khối, nhưng bà ta chỉ phát bài thi cho một mình lớp của mình.

Cô Chu nhìn bài thi, đáp án có thể nói là hoàn mỹ, nói cô gian lận cũng không được, bởi vì cách giải đề của cô hoàn toàn không giống với đáp án tiêu chuẩn, mà càng đơn giản hơn một chút.

Nếu như không phải là bởi vì cô viết quá giản lược, thì xem xét lại, cô mới xứng đáng đứng hạng nhất.

Dư Duyệt ngồi tại chỗ, giống như bị kim đâm.

Sao thành tích của Hứa Sơ Tranh lại tốt như vậy?

Trước kia cô đều đội sổ, nếu có thể qua điểm trung bình thì cũng là vì may mắn.

Hiện tại đột nhiên lại cùng đạt hạng nhất với mình.

Có thể đoán được tâm trạng Dư Duyệt kém đến cỡ nào.

"Hứa Sơ Tranh thế mà lại cùng đạt hạng nhất với Dư Duyệt, tớ nghe nhầm rồi sao?"

"Chuyện này sao có thể, không phải gian lận chứ?"

"Không thể nào..."

"Trước kia thành tích của Hứa Sơ Tranh rất kém mà."

"Đúng thế..."

Trong tiếng thì thầm bàn tán, Sơ Tranh bình thản ung dung trở lại chỗ ngồi của mình.

Kỷ Thành cũng giật mình không kém gì bạn học: "Em không phải là..."

"Là cái gì?"

"Em không biết làm bài tập..."

"Em nói không biết làm lúc nào?"

"..."

Hình như cô thật sự chưa từng nói qua, cô chỉ nhờ người khác làm giùm cô mà thôi, nhưng chuyện này không phải ngầm nói cô không biết làm sao?

"Em chỉ lười làm." Sơ Tranh đè bài thi, vẻ mặt trấn định: "Em cảm thấy thành tích của mình khá ổn."

Đề thi của cao trung đơn giản như vậy, nếu như cô còn không biết làm, thì sao mà lăn lộn được nữa?!

Bàn trước: "..." Bao nhiêu công sức cảm tình lúc trước hắn làm bài tập giúp cô, hóa ra chỉ là vì cô lười biếng thôi sao?!

Kỷ Thành: "..." Cùng đạt hạng nhất mà còn gọi là khá ổn à?

Ong ——

Chúc Tử An: Chúc mừng nha tiểu học muội, đạt hạng nhất! Tối nay mời em ăn cơm!

Chúc Tử An gửi một cái ảnh chụp màn hình tới, không biết là ai truyền ra bảng điểm xếp hạng của lớp 11.

Tên Sơ Tranh bất thình lình được đặt song song hạng nhất cùng Dư Duyệt.

Sơ Tranh: Anh thi được bao nhiêu?

Chúc Tử An: Tiểu học muội, không nói vấn đề này, em vẫn là tiểu học muội của anh.

Sơ Tranh:...

Chúc Tử An: Anh cảm thấy Phỉ Phỉ muốn rời khỏi anh, làm sao bây giờ aaaa!! Anh đã rất cố gắng, nhưng anh đây trời sinh không hợp với việc đọc sách.

Sơ Tranh: Anh thích hợp với cái gì?

Chúc Tử An:... Đánh nhau đi?

Chúc Tử An: Tiểu học muội, em nói xem phải làm sao bây giờ.

Sơ Tranh: Không biết, cũng không phải thành tích tôi kém.

Chúc Tử An: Xong xong, anh sắp mất đi Phỉ Phỉ của mình rồi.

Sơ Tranh lười nhìn Chúc Tử An ồn ào, tắt điện thoại đi.

Thành tích của Chúc Tử An có lẽ thật sự không cứu vớt được, hơn nữa sắp thi cử đến mông rồi, người bình thường làm gì có thể nâng thành tích lên cao trong một thời gian ngắn như vậy được.

Chúc Tử An nói buổi tối mời cô ăn cơm, cho nên khi tan học, cũng thật sự chạy đến chặn cô lại.

Mấy ngày nay, Sơ Tranh đều cùng Kỷ Thành trở về, hay nói là —— đưa Kỷ Thành về nhà.

Cho nên cô tiện thể mang Kỷ Thành theo.

Đối với Kỷ Thành, Chúc Tử An cũng coi như hơi quen thuộc.

"Chuyện Kỷ Thành gian lận, sao lại giải quyết được thế?" Chúc Tử An rất tò mò về việc này.

Kỷ Thành cũng tò mò, hắn luôn cảm thấy việc này có liên quan đến Sơ Tranh, nhưng Sơ Tranh không hiển sơn không lộ thủy, luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc cô không biết.

"Nói không chừng là lương tâm người kia trỗi dậy thì sao." Mập mạp ở bên cạnh nói chen vào.

"Ha ha ha, cậu tưởng tất cả mọi người đều giống như cậu à, chỉ cần một miếng ăn là có thể thông đồng được chắc."

"Chúc ca, em không phải người như vậy!" Mập mạp trợn tròn mắt.

"Ha ha..."

"Các cậu đừng có mà quá đáng! Tớ là loại người vì ăn mà bán huynh đệ sao?"

"Cậu chính là kiểu người đó."

"Không thể nào tiếp tục làm anh em nữa!"

Một đám người ồn ào nhốn nháo.

"Mẹ nó, sao lại không có bàn." Chúc Tử An nhìn quán ăn đầy người, vô cùng buồn rầu.

Đồ ăn của quán này vô cùng ngon, đừng nhìn hoàn cảnh chẳng ra sao mà nhầm, có rất nhiều người ăn mặc sang trọng vẫn đến đây ăn.

"Có có có, có bàn." Người ở bên trong đột nhiên chạy đến: "Vẫn giữ lại một bàn dành riêng cho các cậu."

Chúc Tử An: "???"

Chúc Tử An đi theo vào, bên trong quả thật có một cái bàn trống.

"Ông chủ, không phải ông nói không có bàn nữa à?"

Một thanh niên đi theo phía sau ông chủ tiến vào, tóc nhuộm thành màu vàng, nhìn như đang đội tóc giả, dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn là đã biết không phải loại lương thiện gì.

"Vậy sao bọn họ lại có bàn?"

Thanh niên hung thần ác sát chỉ vào bọn người Sơ Tranh vẫn chưa ngồi xuống.

"Ông chủ, làm người không thể như vậy đúng không? Có đạo lý tới trước ăn trước hiểu không!"

Thanh niên dùng tay chọc vào vai ông chủ, làm ông chủ lui lại mấy bước.

Ông chủ lau mồ hôi lạnh: "Cậu à, chuyện này..."

"A Hoàng, không còn chỗ ngồi sao?" Bên ngoài có người hô một tiếng.

"Có!" A Hoàng đáp một câu: "Vị trí này tao muốn, chúng mày thức thời thì cút nhanh lên!" A Hoàng chỉ vào bọn Sơ Tranh, ánh mắt bất thiện, giọng điệu ngạo mạn.

Nếu không phải Diêu Phỉ kéo Chúc Tử An thì có lẽ hắn đã xắn tay áo lên đánh nhau.

Người bên ngoài cũng tiến vào.

Tục ngữ nói kẻ thù gặp mặt vô cùng kinh hỉ.

Người vào chính là đám Tần Phong và Dư Duyệt.

"Tần ca, vẫn còn chỗ ngồi, tôi lập tức bảo mấy người này đi." A Hoàng thấy người tiến vào, lập tức chân chó lên tiếng.

Thần sắc Sơ Tranh khẽ biến, kéo Kỷ Thành ngồi xuống, đẩy thực đơn đến trước mặt hắn.

"Gọi món đi."

Dường như mập mạp cảm thấy Sơ Tranh rất có khí chất của lão đại, cũng kéo Diêu Phỉ ngồi xuống theo.

Chỉ còn bọn người Chúc Tử An đứng giằng co với bọn họ.

"Chúng mày làm cái gì vậy!" A Hoàng cảm thấy mặt mũi của mình bị hạ thấp trước mặt Tần Phong, lập tức dậm chân: "Bảo các người cút nhanh lên, không nghe thấy sao? Thèm đánh à!"

Tần Phong hơi híp mắt: "Sao lại nói chuyện với bạn học như thế?" Giọng điệu của Tần Phong không nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.

A Hoàng lập tức có chút không hiểu.

"Tần ca."

"Vị trí còn nhiều như vậy, nếu không thì chúng ta ghép bàn lại ngồi chung đi?" Tần Phong lên tiếng.

Chân mày Dư Duyệt cau lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tần Phong rồi lại nhìn Sơ Tranh, đáy lòng lập tức dâng lên một cơn tức giận.

Tần Phong có ý gì?

Coi trọng con tiện nhân này hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi