Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ngước mắt nhìn qua, mặt không cảm xúc cự tuyệt: "Không tiếp."
"Tần ca cho chúng mày mặt mũi..."
Tần Phong ngăn A Hoàng lại.
"Bạn học Hứa, cô nên nghĩ thông suốt một chút."
Liên tiếp bị cự tuyệt, Tần Phong đã có chút khó chịu.
Lớn đến tận tầm này tuổi, chưa có ai dám cự tuyệt mình như thế.
"Thế nào?"
Tần Phong nhíu mày nói: "Tôi muốn mua lại chỗ này cũng chỉ là chuyện trong giây lát."
Câu sau không nói ra.
Nhưng ý tứ chính là đến lúc đó có thể cô phải khó chịu.
Sơ Tranh: "???"
Chẳng phải đang nói đến chuyện ghép bàn sao, vì sao lại kéo đến chuyện mua nhà hàng rồi?
Đầu óc tên Tần Phong này... sao lại phát triển thành như thế?
Chẳng lẽ người có nhiều bạn gái, nên đầu óc phát triển không bình thường à?
A Hoàng ở bên cạnh Tần Phong diễu võ giương oai, giống như Tần Phong đưa ra yêu cầu ghép bàn, là đang coi trọng bọn họ vậy.
Thân thể Sơ Tranh hơi ngửa ra sau, hai tay khoanh trước ngực, khí chất lão đại bỗng nhiên hiển hiện: "Cậu dự định ra giá bao nhiêu?"
Câu nói của Sơ Tranh vượt qua dự kiến của Tần Phong.
"Bạn học Hứa, chuyện này không thuộc quyền quản lý của cô."
"Đây là nhà hàng của tôi, vì sao không thuộc quyền quản lý của tôi?" Nữ sinh giọng điệu lạnh nhạt
"..."
Ông chủ ở bên cạnh lau mồ hôi, nhà hàng của ông trở nên đắt giá như vậy từ bao giờ a.
Lúc trước ông ta cũng không có ý định bán, kết quả cô gái này trực tiếp tìm chủ nhà, mua lại mặt bằng.
Thật ra Sơ Tranh cũng không ép buộc, chỉ là tăng giá đến mức làm ông ta lay động, hơn nữa ông ta vẫn là ông chủ của nơi này, tiền kiếm được cũng về túi mình.
Bánh từ trên trời rơi xuống, sao ông ta lại không đồng ý chứ.
Đám người Chúc Tử An thì trợn mắt há mồm.
Bọn họ đã nói, sao tự nhiên lại giữ lại một vị trí độc lập cho mình.
Tiểu học muội thật có tiền a.
Cứ nói mua là mua.
Cô phá của như vậy người trong nhà có biết không?
"Cho dù tôi đập nát nhà hàng này cũng không bán cho cậu." Sơ Tranh chậm rãi bổ sung.
Tần Phong: "..."
Đám người: "..."
Lúc đầu Tần Phong chỉ muốn làm Sơ Tranh cúi đầu, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đầu không những không cúi, mà mặt mũi của hắn ta cũng ném sạch.
"Hứa Sơ Tranh, nhà mày làm gì có tiền? Không phải mày đang nói hươu nói vượn chứ?"
Dư Duyệt hiểu rất rõ gia cảnh của Hứa Sơ Tranh, cha cô là tài xế lái xe, mẹ thì không có việc làm, căn bản không làm ra tiền.
Đến cả đuôi lông mày Sơ Tranh cũng không động một cái: "Có mỏ không được à."
"Mày hù ai chứ?"
"Chó." Thanh âm nữ sinh mát lạnh, nói năng rất có khí phách.
"..."
Bây giờ chẳng phải chỉ có đám người bọn họ ở đây à, hù ai thì không cần nói cũng biết.
Biến tấu mắng bọn họ à.
Sắc mặt Dư Duyệt lập tức xanh xám: "Hứa Sơ Tranh mày mắng ai!"
"Tôi không mắng."
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc, chỉ thiếu viết lên trán mấy chữ to "cô đừng có nói mò" nữa thôi.
Ta cứ nói chó đấy thì thế nào?
Không cho phép ta nói à!
Pháp luật nào quy định!
Chỉ ăn một bữa cơm mà cũng bị đám người này ở đây làm phiền, có chịu thôi không chứ!
"Mày..." Dư Duyệt bị Tần Phong giữ chặt: "Tần Phong, anh kéo em làm gì? Chắc chắn cô ta đang lừa chúng ta, cô ta làm sao có thể mua lại nơi này được."
Bình thường mời bạn học ăn chút đồ ăn, là có thể mua được nơi này à?
Lừa gạt quỷ chắc!
"Không phải ông chủ đang ở đây sao, hỏi một chút là sẽ biết thôi." Tần Phong nhìn về phía ông chủ đang không ngừng lau mồ hôi bên cạnh.
"Ách..." Đột nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người, mồ hôi lạnh trên người ông chủ vù vù chảy xuống.
"Chuyện này... Vâng... Sơ Tranh tiểu thư, lúc trước đã mua lại nhà hàng của tôi."
"Cô ta mua nhà hàng của ông, vậy sao ông còn ở đây?" Dư Duyệt không tin, hùng hổ dọa người: "Ông chủ, có phải cô ta ép ông giúp cô ta nói như vậy không?"
Ông chủ vội vã giải thích: "Không phải không phải, đó là sự thật, bây giờ Sơ Tranh tiểu thư là chủ ở đây. Nhưng vì Sơ Tranh tiểu thư vẫn còn đang đi học, cho nên tôi quản lý giúp cô ấy."
Sắc mặt Tần Phong dần dần có chút không tốt.
May là hắn không phát tác, chỉ kéo Dư Duyệt: "Nếu đã vậy, thì chúng tôi không quấy rầy bạn học Hứa ăn cơm nữa, đi thôi, đổi nhà hàng khác."
"Hoàn cảnh chỗ này cũng không có gì đặc biệt, Tần ca mời chúng ta đến Phúc Hải Lâu ăn đi." A Hoàng khinh thường trợn trừng mắt.
Nhìn ngứa mắt đến nỗi Chúc Tử An thiếu chút nữa đấm cho một phát.
Thứ người gì vậy chứ!
"Được." Tần Phong sảng khoái tiếp lời.
Phúc Hải Lâu là nhà hàng tương đối nổi danh ở gần đây.
Chỉ là giá cả khá cao.
A Hoàng lại đột nhiên nói: "Tần ca, lúc này chắc Phúc Hải Lâu đã đóng cửa rồi?"
"Không sao, tôi gọi điện thoại cho bọn họ." Lúc Tần Phong nói lời này, lộ ra vẻ rất bình thản.
"Kẻ xướng người họa còn rất lợi hại." Sơ Tranh bình luận với Vương bát đản.
Đám người này chưa đi xa, mấy lời này rõ ràng đang nói cho bọn họ nghe.
Dư Duyệt đi tới cửa, đột nhiên quay đầu, mang theo ác ý, chậm rãi lên tiếng: "Có một số người nên cẩn thận một chút, đừng để bạn trai bị người khác cướp mất mà không biết."
Lời này là nói cho Diêu Phỉ nghe.
Nhưng Diêu Phỉ có chút mờ mịt, không biết Dư Duyệt đang nói chuyện với ai.
"Chọn xong chưa?"
"..."
Hắn chưa chọn đâu!
Kỷ Thành tiện tay chỉ hai món, rồi đưa thực đơn cho những người khác.
"Tiểu học muội, em thật sự mua lại chỗ này rồi à?"
"Ừ."
"Có tiền." Chúc Tử An dựng ngón cái với Sơ Tranh: "Có phải sau này ngày nào chúng ta cũng có chỗ ngồi không?"
"Anh ăn mãi không ngán à?" Cho dù món ăn ở đây rất ngon, nhưng cũng không thể ăn mỗi ngày chứ?
"... Đúng là có chút." Chúc Tử An gãi gãi đầu.
"Sáng mai đổi khẩu vị, mua Phúc Hải Lâu."
"Phốc..."
Nghe người ta nói đi, đổi khẩu vị không phải là đổi nhà hàng, mà là trực tiếp mua luôn nhà hàng.
Một lời không hợp liền mua nhà hàng!!
Giọng điệu của tiểu học muội còn tùy ý như mai đi mua kẹo que vậy.
Đây là nhà hàng đó!
Quả nhiên đây mới là phương thức tiêu tiền chính xác của thổ hào.
Đám bần cùng ngu dốt như bọn họ phải mở to mắt ra mà nhìn.
Có Diêu Phỉ ở đây, Chúc Tử An không dám uống quá nhiều, đến giờ sẽ đưa Diêu Phỉ rời đi trước.
Mập mạp nói Chúc Tử An đã thoát ly khỏi đội ngũ, không còn là Chúc ca của bọn họ nữa.
Cơm nước xong xuôi, Sơ Tranh đưa Kỷ Thành về.
Lúc đầu Kỷ Thành không muốn Sơ Tranh đưa về, vì tốt xấu gì thì hắn cũng là con trai.
Lẽ ra phải đưa cô về nhà mới đúng.
Nhưng mà Sơ Tranh rất kiên trì, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản đối.
Sơ Tranh đưa hắn đến dưới lầu: "Vậy anh... lên đây."
Sơ Tranh kéo tay hắn không buông, ôm lấy cổ hắn kéo lại.
Hô hấp của Kỷ Thành hơi ngưng trệ: "Có người..."
"Vậy đi lên." Sơ Tranh buông hắn ra.
Kỷ Thành: "..."
Lên lầu, Kỷ Thành còn chưa kịp mở đèn, thì Sơ Tranh đã đè hắn lên cửa hôn.
Sơ Tranh hôn xong, dường như không có ý định đi.
Gương mặt của Kỷ Thành hơi nóng, trước tiên vào toilet rửa mặt.
"En không về à?"
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa nhà hắn, không có chút ý tứ muốn động đậy nào.
"Không thể ngủ ở đây à?"
Trở về còn phải lên lầu, xuống lầu...
Thật là phiền phức.
Hơn nữa còn không có thẻ người tốt để hôn.
Về làm gì chứ!
"Nhà anh chỉ một chiếc giường." Thanh âm của Kỷ Thành đè xuống thật thấp.
"Ừ."
Một cái giường đủ ngủ nha!
Ta rất nhỏ!
"..."
Ừ là có ý gì?
Kỷ Thành không khỏi nghĩ đến ngày đó ở trang trại, bọn họ ngủ trên cùng một chiếc giường, bên tai lại nóng lên, đầu ngón tay dường như cũng có cảm giác tê dại.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô có dám nói ra suy nghĩ trong nội tâm mình không? 】 Vương Giả cũng có chút không nhìn được.
Tại sao phải nói ra?
Ta không cần duy trì hình tượng cao quý lãnh diễm sao?
Mi là đồ chó điên dụng tâm hiểm ác!
【...】
Tiểu tỷ tỷ đây là muộn tao* nha?
Tuyệt đối là như thế!!
(*Từ này mọi người có thể hiểu là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, bên trong một đường bên ngoài một nẻo ấy. Ta không biết nên thay từ gì ngắn gọn mà phù hợp nên cứ để vậy nhé =)) vì ta cũng thích từ này)