*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn lên những kiến trúc cũ kỹ trước mặt, cột mốc đường bên ngoài đã mơ hồ đến sắp không thấy rõ.
Sơ Tranh cảm thấy chỗ này khá quen...
Sơ Tranh đi vào ngõ nhỏ, phía trên là những cây gậy trúc ngổn ngang lộn xộn, phơi đủ loại quần áo.
Sư Âm bay vào trong một tòa nhà.
Sơ Tranh đi theo vào, cầu thang rất bẩn, vách tường cũng bị vẽ đến loạn thất bát tao.
Sơ Tranh vừa mới đi vào, thì phía trên có người xuống.
"Khoản tiền hai ngày trước vẫn chưa thu hồi lại được, các cậu xiết chặt thêm chút đi."
"Dạ dạ, Hoành ca yên tâm."
"Công trạng tháng này mà cứ như thế, phía trên sẽ bất mãn."
"Hoành ca anh yên tâm, tháng này nhất định sẽ hoàn thành, hoàn thành vượt chỉ tiêu!!"
Người đàn ông đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, trông thấy người phía dưới cầu thang.
Sao người này nhìn quen quen thế nhỉ?
Hoành ca nháy mắt với mấy người đằng sau.
"Tiêu Sơ Tranh à?" Có người nói: "Mặt mũi này không sai, nhưng cách ăn mặc thì không giống lắm..."
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn bọn họ, cũng là người quen.
Những người mà nguyên chủ vay tiền lúc trước.
Khó trách trước đó cô cảm thấy nơi này nhìn quen mắt.
Nguyên chủ từng được dẫn tới nơi này rồi.
Sơ Tranh đi lên, mấy người đàn ông chặn cầu thang đến cực kỳ chặt chẽ.
"Bạn học Tiêu, lại tới vay tiền?" Hoành ca ngăn cô lại: "Một thời gian không gặp, mà đã thay đổi thật lớn, đẹp ra không ít nha."
"Không vay." Sơ Tranh mặt lạnh: "Tránh ra."
Hoành ca tiếc nuối chậc một tiếng, ngược lại thật sự tránh ra, vẫn không quên quảng cáo cho mình một đợt: "Muốn vay tiền, nhớ tìm Hoành ca nha, đều là người quen, Hoành ca sẽ không hố cô."
Bọn họ cho vay tiền, nữ sinh xinh đẹp đã gặp không biết bao nhiêu, tắt đèn rồi thì phụ nữ nào mà chẳng giống nhau.
Không cần thiết phải phạm tội ấy, liên lụy đến chính mình.
Những người này khá là khôn khéo.
-
Sư Âm dẫn Sơ Tranh đến tầng thượng, tầng thượng khóa lại, Sư Âm trực tiếp đi qua, Sơ Tranh lại không được.
Cô nhìn khóa, cái này không biết đã khóa bao lâu, toàn là rỉ sắt.
Sơ Tranh lui lại hai bước, trực tiếp đạp.
Trên tầng thượng có xây một cái lều, Sư Âm đứng ở bên ngoài lều.
Sơ Tranh đi qua, Sư Âm hất hất cằm: "Bên trong đó, chính cô đi nói chuyện đi, tôi không đi."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh xốc tấm rèm đang rủ xuống lên đi vào, bên trong sạch sẽ hơn so với Sơ Tranh nghĩ.
Bày biện đủ loại bình bình lọ lọ.
Chỗ này giống như một phòng thí nghiệm cỡ nhỏ.
"Tìm ai."
Phía dưới đài thí nghiệm có một người ló ra.
Tuổi nhìn không lớn lắm, đeo mắt kính dày cộm, áo blouse trắng, cách ăn mặc đặc thù của học bá.
Sơ Tranh lui lại hai bước: "Anh biết Thiên Sư?"
"Biết." Quỷ học bá rất dễ nói chuyện: "Cô muốn tìm Thiên Sư?" Đối với một người thấy được quỷ như Sơ Tranh, cũng không biểu hiện ra chút hiếu kỳ nào.
"Ừ."
"Vì sao tôi phải nói cho cô biết."
Sơ Tranh quét mắt nhìn phòng thí nghiệm chật chội này một vòng: "Tôi đốt cho anh phòng thí nghiệm mới."
Quỷ học bá ngước mắt: "Thành giao."
-
Quỷ học bá cho Sơ Tranh một cái Wechat.
Đối với chuyện quỷ cũng dùng Wechat, Sơ Tranh biểu thị đúng là thời đại mới.
Sư Âm nói, thời điểm con quỷ này chết chính là lúc đang làm thí nghiệm, nghe nói thiếu chút nữa là có thể lấy được giải thưởng quốc tế gì đó.
Sau khi chết rất không cam tâm, nhưng lại không muốn đầu thai.
Sau khi chết người ta không nghiên cứu đồ vật liên quan đến con người nữa, mà bắt đầu nghiên cứu quỷ, hợp tác với Thiên Sư.
"Học bá chính là học bá, làm gì cũng là học bá." Sư Âm ở bên cạnh thở dài: "Đều tại não tôi bị đập lõm, bằng không thì tôi cũng có thể làm học bá trong đám quỷ!"
Sơ Tranh lạnh như băng nói tiếp: "Bớt diễn."
"... Hắc, cô không thể khen tôi một câu được à."
"Sợ bị sét đánh. "
"..."
Sư Âm tức giận đến giơ chân: "Tôi thật sự là giúp trắng cô."
"Trao đổi ngang hàng."
"..."
Sư Âm ở phía sau quyền đấm cước đá.
Sơ Tranh quay đầu, Sư Âm lập tức ngẩng đầu nhìn trời.
Sơ Tranh thêm Thiên Sư kia.
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Cô nói vụ án của Đới gia kia? 】
【 Sơ Tranh: Ừ. 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Cái đó không nhận. 】
【 Sơ Tranh: Vì sao? 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Dữ quá làm không nổi, có hại đến hình tượng mặt mũi của tôi. 】
【 Sơ Tranh:... 】
Không phải.
Quỷ thế của giới này có chút kỳ quái coi như xong.
Vì sao hiện tại ngay cả Thiên Sư cũng không phải người đứng đắn gì?!
【 Sơ Tranh: Năm triệu. 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Đây không phải chuyện tiền bạc!! Thân là người đảm đương mặt mũi của Thiên Sư, sao có thể bị chút khó khăn ấy hù ngã, cô ở đâu? Lúc nào gặp mặt? 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh hẹn xong thời gian và địa điểm gặp mặt đối phương.
-
Ngày thứ hai.
Buổi chiều Sơ Tranh không có tiết, trực tiếp đi đến địa điểm đã hẹn.
Sư Âm nghe nói cô đi gặp Thiên Sư, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Sơ Tranh ở chỗ đó đợi sắp nửa tiếng, mới có một thanh niên giẫm xe cân bằng chậm rãi xuất hiện, trên cổ treo tai nghe, cách ăn mặc điển hình của con trai dân kỹ thuật, nhưng xác thực rất đẹp trai.
"Người anh em, tôi thấy ấn đường cậu biến thành màu đen, sắp có họa sát thân!!"
Thanh niên vừa gặp mặt chính là một câu như vậy.
Ngươi mới có họa sát thân!!
Cả nhà ngươi đều có!
Sơ Tranh mặt lạnh: "Đảm đương mặt mũi của giới thiên sư?"
"Ừ, là tôi..." Thanh niên hơi dừng lại: "Đợi chút, cô là nữ?"
Sơ Tranh mặc quần áo thoải mái theo thiên hướng trung tính, hai tay đút túi đứng ở chỗ này, còn đội mũ, nhìn xa xa, chính là một tiểu tử đẹp trai.
Sơ Tranh không vui: "Tôi có chỗ nào giống con trai."
Thanh niên dùng tay khua khua một chút: "Chỗ nào cũng giống, rất đẹp trai nha!!"
Thanh niên tên là Khương Vân Lạc, tự xưng là người đảm đương mặt mũi của giới thiên sư.
"Người anh em, âm khí trên người cô thật sự rất nặng, nếu không cô mua thứ gì tránh ma quỷ đi?" Khương Vân Lạc chào hàng với Sơ Tranh.
Khương Vân Lạc thân là Thiên Sư, thứ đầu tiên trông thấy chính là âm khí trên người Sơ Tranh.
Âm khí nặng như vậy, cũng không biết ở đâu dính vào...
Mấu chốt là cô nhìn qua giống như không hề có chuyện gì cả.
Nếu đổi thành người khác, thì có lẽ đã sớm xanh xao vàng vọt, hình dạng như quỷ.
Sơ Tranh liếc nhìn đồ vật trong tay Khương Vân Lạc: "Bao nhiêu tiền?"
"Không đắt, cái này ba vạn."
Sơ Tranh lập tức không có hứng thú.
"Chê đắt à?" Khương Vân Lạc nói "Nể tình chúng ta rất có duyên phận, người anh em, bớt cho cô, hai vạn năm! Rất linh, tôi nói cô nghe, đây chính là..."
"Rẻ."
"..." Khóe miệng Khương Vân Lạc co quắp xuống: "Vậy tôi tăng giá lên cho cô?"
Sơ Tranh nói chính sự: "Chuyện Đới gia, anh có thể giải quyết không?"
Khương Vân Lạc ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Người anh em, chuyện của Đới gia này, có chút tà môn, cô... hình như không phải người Đới gia đúng không?"
"Sao lại tà môn?"
Khương Vân Lạc rung chân: "Cô xem đấy, việc này đã náo lâu như vậy rồi, cô thật sự cho rằng giới Thiên Sư không có ai biết sao? Đới gia nhà lớn nghiệp lớn, không mời được một Thiên Sư có bản lĩnh ư? Chúng tôi bên này không nhận vụ này, là có nguyên nhân."
"Vì sao."
Khương Vân Lạc liếc nhìn cô một cái.
"Có người đi xem qua, quỷ nơi đó có chút tà môn, hơn nữa còn có quan hệ nhân quả với Đới gia. Mặc dù Đới gia ra giá cao, nhưng người có bản lĩnh không nhận, người không có bản lĩnh thấy người có bản lĩnh không nhận, bọn họ tự nhiên cũng không dám nhận, Thiên Sư chúng tôi vẫn rất đoàn kết."
***
Xe cân bằng là một phương tiện giao thông cá nhân có hai bánh, hoạt động trên cơ chế tự cân bằng. Nó đây...