XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tà môn?

Tà môn chỗ nào thì nói rõ ràng ra coi!!

Nói nhảm nửa ngày, không có lấy một câu hữu dụng.

Sơ Tranh: "Thiên Sư các người dung túng lệ quỷ?"

Khương Vân Lạc ngôn từ chính nghĩa: "Không thể nói như thế, chúng tôi đây là giảm bớt tổn thất không cần thiết."

Đây còn không phải là dung túng?

Thay từ khác thì chính là phải chắc?

Sơ Tranh hoài nghi: "Các anh đánh không lại à?"

Khương Vân Lạc nhìn cô, nói lời thấm thía: "Người anh em, chúng tôi cũng không dễ dàng mà, bây giờ người làm cái nghề Thiên Sư này đã ít, chết một người liền thiếu đi một người. Lệ quỷ chỉ túm lấy Đới gia gây họa, không gây họa cho người khác, cô nói xem chúng tôi đi tranh đoạt vũng nước đục này làm gì."

Một thanh niên tốt đẹp, nói tới nói lui, y như lão già.

Sơ Tranh: "..."

Thiên Sư cũng thức thời như này, ta có thể nói gì?

Đây mẹ nó là thế giới quỷ!!

Sơ Tranh hít sâu.

"Cho nên anh có nhận không." Một câu, ngay thẳng chút! Đàn ông mà lằng nhà lằng nhằng, giống thứ gì chứ!

Khương Vân Lạc không lập tức một tiếng cự tuyệt: "Cô nói trước đi, cô muốn làm gì."

Hắn đã tới.

Chắc chắn sẽ không cự tuyệt như vậy.

"Tìm được lệ quỷ kia."

"Không cần bắt?"

"Anh bắt được sao?" Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng.

"..."

Khương Vân Lạc cảm giác như trái tim bị người đâm một đao.

Hắn cũng rất lợi hại.

"Vẫn là năm triệu?" Khương Vân Lạc hỏi một tiếng.

"Ừ."

"..." Người anh em này có tiền nha!!"Thành giao!"

-

Tìm quỷ đối với Thiên Sư mà nói không khó.

Khương Vân Lạc đến bên ngoài biệt thự Đới gia đi dạo hai vòng: "Hình như Đới gia mời những Thiên Sư khác..."

"Thật sự có Thiên Sư dám nhận." Khương Vân Lạc nói thầm một tiếng, lấy điện thoại ra phát tin tức.

Muốn hỏi xem là ai có lá gan lớn như thế.

Nhưng tất cả mọi người đều là vẻ mặt đần độn, không ai nhận vụ này.

"Chừng nào thì anh có thể tìm được?"

Sơ Tranh hỏi hắn.

"Đây là việc cần kỹ thuật, làm gì nhanh như vậy được, người anh em, cô phải có kiên nhẫn." Khương Vân Lạc không ngẩng đầu đáp.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh liền kiên nhẫn chờ Khương Vân Lạc.

Ai bảo ta chỉ là một người bình thường.

Sơ Tranh trông thấy Thượng Tĩnh lần nữa tiến vào biệt thự.

Lần này vào, liền không thấy ra nữa.

Có lẽ Đới Tòng Vinh càng tin tưởng Thượng Tĩnh hơn.

Cho nên Sơ Tranh cũng không nhận được điện thoại của anh ta.

Sơ Tranh ngồi xổm ở bên ngoài biệt thự vài ngày, Khương Vân Lạc bảo Sơ Tranh kiên nhẫn chờ đợi, năm triệu sẽ không tiêu không.

Mấy ngày nay có Thượng Tĩnh canh giữ, trong biệt thự cũng không xảy ra chuyện gì.

Tối hôm đó, Sơ Tranh đã trở lại kỹ túc xá.

Khương Vân Lạc đột nhiên gọi một cú điện thoại tới, bảo cô đến biệt thự.

Sơ Tranh đuổi tới bên ngoài biệt thự.

Không biết Khương Vân Lạc xuất hiện từ chỗ nào, trên đầu dính mấy cây cỏ.

"Đi theo tôi."

Khương Vân Lạc ra hiệu Sơ Tranh đuổi theo mình.

Hắn dẫn Sơ Tranh đi vòng qua phía sau biệt thự.

Lúc này trong biệt thự không hề có một tia sáng, giống như trong căn biệt thự này không có người ở.

Khương Vân Lạc đẩy cửa sau của biệt thự ra, không khóa lại, hắn đẩy một cái liền mở ra.

Khương Vân Lạc đưa Sơ Tranh đến trước cửa có ánh sáng lóe lên.

"Cô đi từ nơi này, đi thẳng, sau đó rẽ trái, sẽ nhìn thấy một cánh cửa. Từ cánh cửa kia đi xuống dưới là tầng hầm, quỷ cô muốn tìm, đang ở tầng hầm."

Khương Vân Lạc nói.

Hắn ngừng một chút: "Người anh em, quỷ kia là lệ quỷ đó, cô nhất định phải đi tìm hắn?"

"Anh muốn đi cùng tôi?"

"Tạm biệt." Khương Vân Lạc lập tức khoát tay, rất có một bộ dạng cô đi chịu chết đừng kéo tôi theo. "Cô phải sống sót trở về đó, bằng không thì số dư của tôi không có ai thanh toán."

"..."

Khương Vân Lạc làm thủ thế cố lên.

"Anh xác định?" Sẽ không hố ta chứ?

"Đương nhiên." Khương Vân Lạc vỗ ngực cam đoan.

Sơ Tranh kéo cửa ra đi vào.

Dựa theo lời Khương Vân Lạc nói, quả nhiên tìm được cánh cửa thông tới tầng hầm.

"Đang êm đẹp sao lại cúp điện, thật là... cô đi khởi động nguồn điện dự bị đi."

Giọng nói của vú Hà từ xa xa truyền đến.

Sau đó là một loạt tiếng bước chân.

Nghe động tĩnh kia, hình như là đang chạy về phía bên cô.

Sơ Tranh lập tức kéo cửa ra xuống dưới.

Tầng hầm đen kịt một màu, Sơ Tranh mò mò, tìm một chỗ trốn.

Có người soi đèn pin đi xuống, Sơ Tranh hơi thấy rõ bốn phía, một không gian rộng chừng 20 m².

Sau khi người kia xuống, liền đi thẳng đến máy phát điện, khởi động máy phát điện, đèn trong tầng hầm xẹt một tiếng sáng lên.

Sơ Tranh lùi ra sau một chút.

Đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mát lạnh.

Giống như dán vào một khối băng.

Còn là loại bốc lên hàn khí kia.

Đằng sau có người...

Không!

Hoặc là nói có quỷ.

Cộp cộp cộp ——

Ba!

Tầng hầm lần nữa lâm vào trong bóng tối.

Sơ Tranh bỗng nhiên quay người, vung một quyền về phía sau.

Nắm đấm đánh vào mặt tường băng lãnh, không có người cũng không có bất cứ xúc cảm gì.

Sơ Tranh rời khỏi góc khuất chật chội kia.

Cấp tốc sờ đến bên cạnh, mở đèn tầng hầm lên.

Nơi vừa rồi cô đứng trống rỗng, không có gì cả.

Sơ Tranh lần nữa đi qua, giơ tay sờ lên mặt tường, mặt tường có chút thô ráp, không có cảm giác lạnh như băng vừa rồi.

Sơ Tranh nhìn ngón tay phiếm hồng.

Mặt lạnh lắc lắc tay.

Cô thật lòng quan sát tầng hầm ngầm này.

Diện tích chỉ rộng như vậy, nơi ẩn thân quả thực không có mấy chỗ.

Nhưng mà quỷ không giống —— bọn họ sẽ xuyên tường đó!!

"Vương bát đản, thẻ người tốt ở chỗ này sao?"

【 Ở đây nha tiểu tỷ tỷ. 】

Vương Giả lúc này ngược lại không hố Sơ Tranh.

Bằng không thì lát nữa Sơ Tranh bỏ gánh không làm, nó có thể đi đâu khóc được.

"Ở đâu?"

【 Tiểu tỷ tỷ, cô tự lực cánh sinh một chút a ~ 】 Vương Giả nói xong cũng lặn, sợ Sơ Tranh tìm nó gây phiền phức.

"..."

Quỷ không tầm thường nha!!

Ta cũng từng làm qua!!

Sơ Tranh đi dạo ở tầng hầm hai vòng, lật đồ vật ra xem một lần, không nhìn thấy cái bóng quỷ nào.

Ngay lúc Sơ Tranh suy nghĩ, phía trên đột nhiên vang lên tiếng cãi vã.

Cách một cái tầng hầm mà cũng có thể nghe thấy, có thể thấy được cuộc cãi vã này kịch liệt đến bao nhiêu.

Sơ Tranh hạ thấp âm thanh, đi đến cửa tầng hầm nghe.

"Đại sư cái gì, bảo cô ta cút!! Nơi này không cần cô ta!!" Đây là tiếng rống tức hổn hển của ông già.

Giọng nói của Đới Tòng Vinh rất nhanh vang lên: "Ông nội, ông muốn thấy Đới gia chúng ta bị những thứ kia hại đến nhà tan cửa nát sao?"

"Những thứ kia cái gì, uổng cho cháu đọc sách nhiều năm như thế. Trên thế giới này làm gì có quỷ, cháu bảo cô ta cút đi, cháu muốn ta tức chết phải không, chuyện của công ty và em trai cháu, chỉ là ngoài ý muốn!" Ông lão cất cao âm điệu.

"Ông nội, ông đừng nóng giận, chúng ta chỉ xem..."

"Cút! Bảo cô ta cút!!"

"Ông nội!"

Giọng nói có chút kinh hoảng của Đới Tòng Vinh vang lên, dường như là Đới lão gia bị tức đến ngất xỉu.

Sơ Tranh sờ cằm suy tư.

Tình huống bình thường, hẳn là thế hệ trước càng tin những chuyện này.

Sao đến Đới gia, thì Đới lão gia này, ngược lại kiên quyết không tin chứ?

Càng che giấu thì càng có quỷ!!

Trước đó Khương Vân Lạc nói thế nào nhỉ ——lệ quỷ này có quan hệ nhân quả với Đới gia.

Sơ Tranh đang nghĩ ngợi, phía sau lưng lại phát lạnh.

Cô quay đầu, đằng sau là tường, trừ cái đó ra, thì không có gì cả.

Sơ Tranh từ từ đi xuống, ta không tin, ta còn không tìm ra một con quỷ như ngươi!!

Sơ Tranh tìm tòi trong toàn bộ tầng hầm một lần, muốn nhìn một chút xem có cơ quan gì không.

Nhưng ăn đầy miệng tro bụi, mà ngay cả bóng cơ quan cũng không nhìn thấy.

Sơ Tranh bực bội đạp tạp vật bên cạnh một cước.

Đừng để ta bắt được ngươi!

***

Nay quốc tế thiếu nhi a ~~

Bé mới 2 chuổi rưỡi, các tỷ tỷ ca ca tặng quà cho bé đi >v<

Nay bé bận, mai bé bù quà của bé:>>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi