Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
An Dương vương phi cho rằng mình chiều chuộng nhi tử là không có cái gì sai, “Đó chẳng qua chỉ là một biểu tiểu thư của Tần phủ, cùng lắm thì đi cầu thân, cưới về là được.”
An Dương vương chỉ vào An Dương vương phi cùng Tông Ninh, tức giận đến mức run tay.
Ngày hôm qua Tần đại tiểu thư vừa mới gả vào Đông cung.
Hôm nay đã nháo ra một chuyện như vậy…..
Đáng giận nhất chính là lúc mà hắn biết, thì chuyện này đã truyền ra ngoài. Sau đó hắn có hạ lệnh cho hạ nhân ngậm chặt miệng cũng vô dụng.
Hiện tại còn không biết bên ngoài đã truyền thành như thế nào rồi.
“Nàng cho rằng muốn cưới là có thể cưới?”
Lương Như Sương tuy rằng là biểu tiểu thư, nhưng Tần phu nhân coi người ta như nữ nhi thân sinh mà nuôi nấng, người ta chính là Tần nhị tiểu thư hàng thật giá thật.
Tông Ninh làm ra chuyện này…… Tần phủ sẽ phản ứng như thế nào?
“Chúng ta đường đường là An Dương vương phủ, chẳng lẽ còn có thể khiến nàng ta mất mặt?” An Dương vương phi nói: “Hơn nữa thanh danh của nàng ta cũng đã không còn, không gả vào đây thì sau này ai còn dám cưới nàng ta?”
“Vương gia, Ninh nhi tuy rằng làm sai, nhưng hiện tại chúng ta cần phải nghĩ cách để bù đắp.”
“Tần gia cho dù tức giận, nhưng cũng phải vì thanh danh của Lương Như Sương mà ngẫm lại chứ?”
“Chúng ta chỉ cần nói với bên ngoài hai chúng nó là lưỡng tình tương duyệt, lại phong phong quang quang mà cưới về, để cho nàng làm thế tử phi, Tần gia cũng không thể không đồng ý.”
An Dương vương tức giận thì tức giận, nhưng cũng biết lời An Dương vương phi nói có lý.
Bây giờ không phải là lúc để tức giận.
Phải tìm cách giải quyết vấn đề này.
……
……
Khi Hoa Vụ nghe thấy tin vui này thì đang ăn nho.
Sa Ngọc dựa theo chỉ thị của nàng, ngày đầu tiên nhậm chức không hề làm gì khác ngoài nghe ngóng tin đồn.
“Nghe nói An Dương vương đã mang theo thế tử tới cửa.” Sa Ngọc nói.
Sa Ngọc nghĩ lúc này tới cửa cũng chỉ có thể là thương lượng xem hiện tại nên giải chuyện này như thế nào
Mà cách giải quyết tốt nhất chính là thành thân.
“Xem ra biểu muội của ta đã có một chốn về tốt đẹp.” Trong kịch bản gốc, Lương Như Sương hãm hại nguyên chủ trộm người, chính là sắp xếp cho nguyên chủ ở cùng với vị có mỹ danh bên ngoài là thế tử An Dương vương phủ – Tông Ninh.
Lương Như Sương đã thích Tông Ninh như thế.
Vậy cô làm biểu tỷ, sớm giúp nàng ta, không quá đáng nhỉ?
Hoa Vụ tán thưởng cho việc làm của mình, lại dặn dò Sa Ngọc: “Có tiến triển gì mới, ngươi lại nói cho ta biết.”
Sa Ngọc: “…”
Tông Ninh tính là chỗ về tốt gì?
Nhìn ở nơi dưới chân thiên tử này, tình nhân trong mộng của đông đảo các cô nương tuyệt đối không có Tông Ninh.
An Dương vương là ca ca của đương kim thánh thượng, hắn cũng chỉ là dính hào quang của tân đế, phong là An Dương vương chứ thực tế không có bất kỳ thành tựu gì.
Tông Ninh tuy là thế tử, nhưng bởi vì phụ thân tầm thường, không có chí tiến thủ, thông minh tài trí nên cũng không được người ta coi trọng.
Hơn nữa với tác phong hành xử của Tông Ninh, không có vị quý nữ nào muốn gả cho hắn.
Cũng chỉ có những người muốn trèo cao, tìm kiếm vinh hoa phú quý, mới muốn gả nữ nhi cho Tông Ninh.
Đáng tiếc, An Dương vương phủ người ta chướng mắt đám phấn son thô tục như vậy.
An Dương vương phủ cảm thấy thế tử của bọn họ, hẳn là xứng với một vị thiên kim tiểu thư có đủ tài đức, dòng dõi thư hương.
So với thế tử Tông Ninh thì ngay cả thái tử có thanh danh không tốt lắm trong giới ‘vừa đủ độ tuổi để thành thân’ này, thì Tông Ninh vẫn còn phải chạy dài.
Cho nên Tông Ninh tuyệt đối không phải là một chốn về tốt đẹp.
Mà Sa Ngọc cũng không biết chuyện này là Hoa Vụ làm.
Chỉ là cảm thấy quan hệ giữa thái tử phi và Lương Như Sương hình như không được tốt lắm.
Người bình thường nghe thấy biểu muội nhà mình gặp phải chuyện như vậy, dù thế nào cũng phải đến quan tâm hỏi han chứ?
Thái tử phi cũng quan tâm hỏi han….. nhưng sự quan tâm này của nàng là quan tâm đến tin đồn, sợ Lương Như Sương không đủ thảm.
Hoa Vụ nằm một ngày, ngoài nghe tin đồn về Lương Như Sương thì cũng không làm gì khác.
Tông Ngô không biết đi làm gì, Hoa Vụ cả ngày không thấy người.
Sau đại hôn thì hắn có thời gian nghỉ, mấy ngày nay đều không cần đi thượng triều.
Hoa Vụ nghĩ hắn có thể là đi làm vụ án Phùng Tự Phúc.
Đại hôn cũng không có nghỉ ngơi.
Chuyên nghiệp.
……
……
Chuyện của Lương Như Sương và Tông Ninh cũng không biết là ai truyền ra.
Cái đề tài nghị luận này, rất nhanh đã thay thế được chuyện thái tử phi giết người ngày thành thân, trở thành đề tài bàn tán của các bá tánh sau bữa tối.
Thái tử phi giết một tên ăn mày mạo phạm nàng, cùng lắm chỉ là phòng vệ chính đáng.
So ra thì loại chuyện trong phòng của Lương Như Sương và Tông Ninh thú vị hơn nhiều.
Hoa Vụ cũng chỉ có thể nghe người khác đồn thổi.
Không thể tận mắt nhìn thấy phản ứng của Lương Như Sương, có chút tiếc nuối.
Nhưng Hoa Vụ cũng nhanh chóng nghĩ đến, tân hôn ngày thứ ba, phải trở về nhà.
Chẳng phải là sẽ được nhìn tận mắt sao?
Hoa Vụ cùng Tông Ngô miễn cưỡng đạt thành giao dịch, chức thái tử phi này, Hoa Vụ cũng coi như ngồi vững, không bị Tông Ngô gây khó dễ.
Cho nên lúc nàng phải trở về, Đông Cung đã chuẩn bị xong.
Nhưng mấy ngày nay thái tử của bọn họ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bọn họ cũng không biết thái tử có trở về cùng thái tử phi hay không……
Dựa theo tác phong của thái tử, đón dâu cũng không đi.
Người Đông Cung cảm thấy việc này không thể biết trước được.
Nhưng bọn họ quả thực không nghĩ tới, thái tử phi mặc kệ thái tử không hỏi, vào buổi tối trước khi trở về nhà sẽ chạy tới chặn cửa thái tử.
Tông Ngô vừa từ bên ngoài trở về, thấy Hoa Vụ đứng ở cửa thư phòng thì bày ra vẻ mặt u ám như người khác nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc.
“Tại sao nàng ta lại ở đây?”
Kiểm Sách: “…”
Sao mà biết được.
Cả ngày hôm nay hắn đều đi theo điện hạ, làm sao có thể biết lý do thái tử phi ở chỗ này.
Tông Ngô đại khái cũng biết mình hỏi nhầm người.
Hắn chắp tay đi qua, “Thái tử phi ở chỗ này làm gì?”
Hoa Vụ chắp hai tay lại trong tay áo rộng lớn, khoanh tay giống như một tiểu lão thái bà, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tới tìm điện hạ.”
Đây là lần đầu tiên sau ngày đại hôn Tông Ngô nhìn thấy thái tử phi của hắn.
Tông Ngô: “Tìm bổn cung làm cái gì?”
Hoa Vụ có ý tốt nhắc nhở: “Ngày mai phải trở về nhà, điện hạ nhớ không?”
“Cho nên?”
“Điện hạ……. người là nhân vật chính nha.” Cần phải đi để cho nữ chính ta mặt mũi đó!
Làm gì có nữ chính tự mình trở về?
Sẽ không may!
Sẽ thành nữ chính ngược văn!
“Ngươi nghĩ bổn cung sẽ trở về cùng ngươi?”
Hoa Vụ gật đầu, chờ mong nói: “Có thể chứ?”
Tông Ngô nhếch khóe môi, trào phúng nói: “Không thể.”
Hoa Vụ: “Điện hạ không muốn đi xem náo nhiệt sao?”
“Cái gì……” Tông Ngô nghĩ đến chuyện Lương Như Sương, cười lạnh một tiếng, “Bổn cung không có nhàn rỗi như vậy.”
Hoa Vụ chưa từ bỏ ý định: “Điện hạ, người không suy nghĩ lại? Ta một mình trở về, sẽ bị chê cười.”
Tông Ngô cũng không tính về nhà cùng nàng, trực tiếp cự tuyệt: “Bổn cung không có rảnh.”
Hoa Vụ dò xét nói: “Có lẽ người có.”
Tông Ngô: “Bổn cung có rảnh hay không, chính bổn cung cũng không biết?”
Giọng điệu của Hoa Vụ dần dần kiên định: “Người có thể có.”
Tông Học: “…”
Tông Ngô dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Hoa Vụ.
Đại khái là muốn từ trên người nàng nhìn ra xem rốt cuộc nàng lấy đâu ra lá gan, dám khiêu khích hắn như vậy.
Thật cho rằng giữa bọn họ có cái gọi là giao dịch, nàng liền ngồi vững vị trí thái tử phi này?
“Đừng nằm mơ.”
Tông Ngô ném ba chữ này xuống rồi trực tiếp đi vào thư phòng, nhốt Hoa Vụ ở ngoài cửa.
“……”
Hoa Vụ cùng Kiểm Sách mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngươi…..”