Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii_pear và Mai Dương Phương.
====
Kiểm Sách xua tay, hoảng hốt không biết làm sao: “Thái tử phi, chuyện này thuộc hạ thật sự không thể giúp ngài!” Nói xong liền bỏ chạy nhanh như chớp.
Hoa Vụ: “……”
Aaaaa.
Đây là trắc trở mà trời xanh muốn nữ chính phải trải qua sao?
Tông Ngô không chịu về cùng Hoa Vụ.
Hoa Vụ đành trở về một mình, trên đường liên tục thở dài, mặt mày ủ rũ.
Nhưng nghĩ tới về phủ là có thể nhìn thấy Lương Như Sương, tinh thần Hoa Vụ lại phấn chấn hơn một chút.
……
……
Cửa lớn Tần phủ.
Tần đại nhân và Tần phu nhân đã ở đó chờ.
Tần đại nhân nhón chân mong ngóng. Tần phu nhân sắc mặt không được tốt, nhìn cũng không giống vui vẻ tiếp đón.
“Hoan Hoan dù sao cũng là nữ nhi của nàng, nàng đừng bày ra bộ mặt đó.”
Tần phu nhân châm chọc: “Nó mà là….”
“Phu nhân.” Tần đại nhân lạnh giọng, “Con bé gọi nàng hai tiếng ‘mẫu thân’ nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng có chút tình cảm chứ?”
Tần phu nhân mấp máy môi, nhưng rốt cuộc cũng không dám chống đối Tần đại nhân, hơi thu lại vẻ khó chịu trên mặt.
Xe ngựa của Đông Cung đã sắp tới, cuối cùng dừng trước phủ tướng quân.
Hoa Vụ được Sa Ngọc đỡ ra khỏi xe thì Tần đại nhân liền dắt Tần phu nhân tới hành lễ.
Nàng tuy là nữ nhi của bọn họ, nhưng hiện tại cũng là thái tử phi.
“Phụ thân, mẫu thân, không cần đa lễ như vậy.” Ánh mắt Hoa Vụ dừng ở chỗ Tần phu nhân một lát rồi lại vòng lại trên người Tần đại nhân.
Tần phu nhân không thích Tần Hoan, lại thiên vị Lương Như Sương.
Khi còn nhỏ Tần Hoan không hiểu.
Vì sao mẫu thân của mình lại thà thích biểu muội cũng không thích mình?
Nàng vì muốn mẫu thân khen ngợi một câu mà luôn lén nỗ lực cố gắng.
Cho đến cuối cùng, nàng phát hiện thân thế của mình.
Biết được mình không phải là nữ nhi ruột của Tần phu nhân….
Ngày trước con của Tần phu nhân và Tần Hoan được sinh ra cùng một thời điểm, nhưng con của Tần phu nhân lại chết yểu.
Tần đại nhân bèn tráo đổi đứa trẻ bạc mệnh đó với cô công chúa vừa mất nước – Tần Hoan này.
Mà Tần phu nhân không biết vì sao luôn cho rằng Tần đại nhân cố ý hại chết con của hai người.
Cho nên bà đặc biệt không thích Tần Hoan.
Tần phu nhân không còn đứa con nào khác nên coi Lương Như Sương như con ruột của mình.
Lương Như Sương bây giờ….
Tần phu nhân không có tâm tình gì.
Bà không muốn trò chuyện với Hoa Vụ, Hoa Vụ cũng trực tiếp lướt qua, nói chuyện với Tần đại nhân.
Tần đại nhân thấy Hoa Vụ là thật lòng vui vẻ, trong mắt tràn ngập vui mừng, nhưng rất nhanh vui mừng đã biến thành lo lắng. Ông nhìn về phía trong xe ngựa, “Thái tử… không tới sao?”
Hoa Vụ bĩu môi, nói thẳng: “Hắn nói không rảnh.”
“…”
Không… rảnh?
Đây là hoàn toàn xem nhẹ…
Tần đại nhân nhíu mày nhưng cũng không lập tức tỏ thái độ, đưa Hoa Vụ vào trong.
Giữa đường Tần phu nhân tìm một cái cớ bỏ về trước.
“Mẫu thân con…”
“Không sao.” Hoa Vụ nhẹ nhàng nói, “Phụ thân còn ở đây mà.”
Tần đại nhân thở dài, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích từ đâu.
Ông cũng không muốn đứa bé này biết thân thế thật sự của nó.
Chỉ hy vọng nó có thể bình an lớn lên, tìm một nhà trong sạch, an ổn sống qua một đời này.
Ai mà ngờ được…
Vận mệnh khó lường.
Tần đại nhân dù sao cũng là một nam nhân, có một số việc không tiện nói với Hoa Vụ cũng chỉ có thể dặn dò nàng về sau ở Đông Cung phải hành sự cẩn thận, không cần trêu vào vị thái tử điện hạ kia.
Thái tử điện hạ cưới nàng rốt cuộc là vì cái gì, Tần đại nhân cũng không rõ.
Ban đầu ông còn tưởng rằng Thái Tử muốn mượn sức mình.
Nhưng mà ngày tân nương về nhà mẹ đẻ Thái Tử cũng không tới.
Nhìn thế nào cũng không giống là muốn kéo mình về dưới trướng.
Hoa Vụ tâm sự cùng Tần đại nhân xong liền nhắc tới mục đích thật sự của lần trở về này, “Biểu muội dạo này có khỏe không?”
“….”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tần đại nhân liền xấu đi.
Lương Như Sương tuy không mang họ Tần nhưng lại rất được phu nhân của ông yêu quý.
Tần đại nhân bởi vì việc của Tần Hoan, cảm thấy phu nhân của mình đã chịu thiệt thòi cho nên đối với vị biểu tiểu thư này cũng chu đáo hết mực.
Lương Như Sương ở Tần gia so với tiểu thư chân chính cũng không kém gì.
Ai biết được Tông Ninh kia lại có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy.
“Con cũng nghe nói rồi sao?”
“Nghe được một ít.” Hoa Vụ gật đầu, “Biểu muội không có nghĩ quẩn chứ?”
“Chỉ là không ăn không uống…”
Lương Như Sương trở về cũng không nói rõ, nàng rốt cuộc làm sao lại đến được trên giường của Tông Ninh.
Nàng chỉ nhớ là bản thân bị đánh ngất xỉu.
Tỉnh lại liền thấy mình nằm bên cạnh Tông Ninh, còn bị trói một cách nhục nhã như vậy…
Lương Như Sương biết Tông Ninh vẫn luôn mơ ước ả.
Ả thậm chí đã nghĩ tới chuyện lợi dụng Tông Ninh thế nào mới tốt.
Ai biết…
Chuyện này rõ ràng chưa từng xảy ra.
Ả không biết là đã sai ở đâu.
Vì sao Tông Ninh lại đột nhiên xuống tay với mình?
Lương Như Sương kiên trì nói mình và Tông Ninh chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ bên ngoài đều đã truyền khắp nơi…
Hơn nữa nghe nói là hạ nhân của An Dương vương phủ tận mắt nhìn thấy…
Lần này thì không phải nàng nói cái gì thì là cái đó nữa.
“Vậy bây giờ phải làm sao? An Dương Vương phủ chẳng lẽ muốn không chịu trách nhiệm sao?” Vậy không được! Hạnh phúc của biểu muội không thể nói mất là mất!
“Bọn họ thật ra đã nói đồng ý cưới biểu muội con.” Tần đại nhân rầu rĩ, “Nhưng biểu muội con không muốn gả.”
An Dương Vương đưa theo Tông Ninh tới cửa xin lỗi.
Tông Ninh bị ấn đầu nhận sai, nói là uống nhiều rượu nên không tỉnh táo.
An Dương Vương để cho Tần đại nhân đánh tùy ý chửi, ông ta sẽ không bao che.
An Dương Vương là thân vương, Tần đại nhân dù có thật sự muốn giết Tông Ninh cho hả giận cũng phải nghĩ đến cả nhà Tần gia.
An Dương Vương tỏ vẻ đồng ý cưới Lương Như Sương làm thế tử phi.
Tần đại nhân biết Tông Ninh là người như thế nào, nếu là bình thường thì ông chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ là tình huống bất đắc dĩ.
Bây giờ Lương Như Sương không gả, về sau còn ai muốn cưới nàng?
Những tin đồn nhảm nhí bên ngoài, nước bọt cũng có thể dìm chết nàng.
Cho nên sau một phen cãi cọ, Tần đại nhân vẫn cắn răng đồng ý hôn sự này.
Nhưng mà…
Lương Như Sương không đồng ý.
“Con đi thăm biểu muội vậy.”
Bảo vệ hạnh phúc của biểu muội!
“Cũng tốt, các con là đều là nữ tử…. dễ nói chuyện, con đi khuyên nhủ con bé đi.” Chuyện này phải mau chóng giải quyết, bằng không cuối cùng người chịu thiệt vẫn là Lương Như Sương.
“Được.”
Hoa Vụ hưng phấn đi tìm Lương Như Sương.
【….. Nữ chính không phải làm như cô đâu.】 Diệt Mông đột nhiên lên tiếng.
Hoa Vụ không phục.
Tại sao không phải?!
Nhiệt tình giúp người, chu đáo tỉ mỉ, có tinh thần trách nhiệm, biết đồng cảm, đây không phải là những phẩm chất tốt đẹp của nữ chính sao?!
Ta đều có mà!
【…】
Nhiệt tình giúp người – giúp biểu muội tìm được hạnh phúc.
Chu đáo tỉ mỉ – không để xảy ra bất kỳ chuyện nào có thể phá hỏng hạnh phúc của biểu muội.
Có tinh thần trách nhiệm, biết đồng cảm – phải bảo vệ hạnh phúc của biểu muội đến cùng.
Lương Như Sương cảm ơn cả nhà cô.
【…. Cô vui là được.】 Diệt Mông tất nhiên cũng không phải muốn khuyên bảo Hoa Vụ, 【Nhưng dù sao cũng là nữ chính, tiểu khả ái nhà cô vẫn nên tiết chế lại một chút.】
Hoa Vụ cảm thấy hơi kỳ quái: “Sao tự dưng mi lại ngoi lên thế?”
Cẩu hệ thống có thể trốn việc tuyệt đối không đi làm, vậy mà lại chủ động xuất hiện?
Diệt Mông im lặng một lát, đột nhiên nhịp nhàng mà đọc, 【Nữ chính được coi là trung tâm của thế giới, đáng lẽ nên có phẩm chất tốt đẹp, tâm trí cứng cỏi… không sợ cường quyền, không sợ nguy hiểm… là hóa thân của trí tuệ và chính nghĩa, là người đem lại tình yêu, ủng hộ hòa bình….】
====