Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Sau đại điển đăng cơ của Tông Ngô, đổi niên hiệu là Chiêu Minh.
Sau một tháng sắc phong, tân đế lên ngôi cũng không đại xá thiên hạ nhưng sắc phong hoàng hậu lại hạ lệnh đại xá thiên hạ.
Ngay lập tức giai thoại đế hậu tình thâm được lưu truyền khắp nơi.
Hoa Vụ không biết Tông Ngô lại phát bệnh cái gì, đến ngự thư phòng hỏi hắn: “Vì sao ngươi đại xá thiên hạ.”
“Tích phúc cho ngươi.” Tông Vô mặt không biểu tình trả lời.
“Tích phúc?” Hoa Vụ chắp hai tay ra sau, đi tới đi lui, “Cần tích phúc chính là bệ hạ ngươi mới đúng.”
Tông Ngô ngoài cười nhưng trong không cười: “Hoàng hậu càng cần hơn.”
Từ sau khi nàng gả vào Đông cung, những chuyện hắn đã làm, có thể so sánh được với nàng chắc?
Khi sắc phong nàng, Tông Ngô không chỉ đại xá thiên hạ mà còn thường xuyên sai người đem đồ tới cho nàng.
Có đôi khi là trang sức vàng bạc, có đôi khi là tơ lụa, son phấn bột nước, đồ chơi mới lạ.
Tóm lại là…… rất không thích hợp.
Hoa Vụ càng nghĩ càng thấy không thích, “Bệ hạ, không phải ngài thích ta chứ?”
“Từ khi nào mà hoàng hậu lại mắc chứng vọng tưởng.”
“Vậy tại sao gần đây ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy? Ngươi có ý đồ bất lương gì……” Hoa Vụ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Bệ hạ sẽ không phải là muốn tá ma giết lừa*, đang hạ thấp cảnh giác của ta đi!”
“……”
Tông Ngô ném bút chu sa trong tay xuống, đứng dậy, vòng qua bàn.
Hoa Vụ nhìn hắn, “Làm gì? Đây chính là ngự thư phòng, giết người không may mắn.”
Tông Ngô ấn bả vai nàng, đột nhiên ôm nàng lên.
Hoa Vụ bay lên không, cảm giác mất trọng lượng ập đến.
Nàng theo bản năng ôm lấy Tông Ngô, tầm mắt hai người đụng phải trong không trung, Tông Ngô cười với nàng một cái.
Hoa Vụ: “!!!”
Hoa Vụ: “Bệ hạ, thị tẩm trong ngự thư phòng có phải có chút hơi……”
Ầm!
Hoa Vụ bị ném ra ngoài, gió từ cửa đập vào mặt nàng.
Âm thanh của Tông Ngô truyền ra từ bên trong: “Học tập quy củ của ngươi cho tốt, không có việc gì thì đừng nên đến lắc lư trước mặt trẫm.”
“……”
Hoa Vụ đứng ở bên ngoài, quay đầu nhìn thấy Kiểm Sách đang chuẩn bị chuồn đi thì đưa tay kéo hắn trở về.
“Bệ hạ nhà ngươi rốt cuộc hít phải gió gì thế?”
“……”
Hoa Vụ ở chỗ Kiểm Sách biết được, Tông Ngô hít ngọn gió nào.
Hoàng vị này của hắn còn chưa ngồi ấm đã có người nhọc lòng vì hậu cung của hắn, muốn giúp hắn lấp đầy hậu cung.
“Có mỹ nhân trái ôm phải ấp không tốt sao?” Hoa Vụ ngồi trên bậc thang bên ngoài ngự thư phòng, thảo luận với Kiểm Sách: “Sao hắn lại không biết hưởng thụ như vậy, chẳng lẽ là có bệnh kín gì?”
“……”
Kiểm Sách nghẹn khuất.
Sao hôm nay lại là hắn trực chứ.
Hoa Vụ vỗ đùi một cái, “Có những cô nương nhà nào, xách đến cho ta xem thử.”
Kiểm Sách: “???”
Chữ ‘xách’ này của ngài, rất…… ăn chơi.
Kiểm Sách hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nương nương, bệ hạ chính là không muốn lấp đầy hậu cung, lúc này mới……” giả bộ phu thê tình thâm với người.
Hoàng hậu vừa phong, lại được sủng ái, lúc này nếu còn có người không có mắt tiếp tục nhắc tới, đó không phải là đắc tội Tần gia và hoàng hậu sao?
Hoa Vụ suy tư một lát, đột nhiên cười rộ lên: “Ta là hoàng hậu hiền lành rộng lượng, phân ưu giúp bệ hạ là bổn phận của ta.”
Kiểm Sách: “…”
Bệ hạ còn phải cảm ơn ngài cơ!
Hoa Vụ bày biện muốn tuyển phi cho Tông Ngô, Tông Ngô lại đi trễ một chút nàng sẽ gọi người trực tiếp tiến cung, nói không chừng qua hai ngày nữa sẽ sắp xếp đến trên giường của hắn.
Tông Ngô hùng hổ tiến vào Trường Lạc cung, ném tất cả những bức chân dung trên bàn của Hoa Vụ cho Kiểm Sách: “Đốt đi!”
Kiểm Sách không dám trì hoãn, nhặt những bức tranh lên, vội vàng đi ra ngoài.
Tông Ngô u ám nhìn chằm chằm Hoa Vụ, “Hoàng hậu, ngươi đúng là rộng lượng!”
“Ta chỉ là đang thực hiện quyền lực của hoàng hậu.” Hoa Vụ nói vô cùng nghiêm túc.
“……”
Hay cho một câu quyền lực của hoàng hậu!
“Trẫm không cần!”
Hoa Vụ dùng ánh mắt khó hiểu dời xuống từ lồng ngực của hắn, “Chẳng lẽ bệ hạ có bệnh kín gì?”
“……”
Sao lúc trước hắn không ở ngay ngày tân hôn đó bóp chết nàng!
Tông Ngô đè nén lửa giận, “Ngươi muốn gì?”
Hoa Vụ ngồi dậy: “Ta không muốn học quy củ.”
“…… Chỉ vì cái này?” Tông Ngô hoài nghi mình nghe lầm.
Hoa Vụ uể oải nói: “Cái này rất khó nha.”
“……” Giết người ngươi cũng không cảm thấy khó! Học mỗi cái quy củ mà thôi!
Tông Ngô cũng không phải muốn nàng học quy củ, nhưng vì yên bình của bản thân mà hắn đồng ý nàng có thể không cần học quy củ nữa.
Hoa Vụ rèn sắt khi còn nóng, “Ta còn muốn tìm một lão sư cho Thập Tam hoàng tử.”
Tông Ngô nghi ngờ: “Sao ngươi lại đối xử tốt với nó như vậy?”
“Cái này gọi là……” Hoa Vụ suy nghĩ một chút, “Sức hút huyền bí của huyết mạch.”
“……”
“Lúc trước Thập Tam hoàng tử đã trải qua rất nhiều khổ sở, tuổi còn nhỏ đã thừa nhận nhiều như vậy. Ta nói như thế nào cũng là trưởng bối của nó, làm sao có thể ngồi yên mặc kệ? Cho nên muốn đối xử tốt với nó một chút, để sau này nó sống tốt hơn.”
“……”
Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà trước kia ngươi không quan tâm?
Chỉ cần không nhìn thấy thì có thể mặc kệ?
“Tùy ngươi.”
Tông Ngô hùng hổ tới rồi hùng hổ rời đi.
Chờ rời khỏi Trường Nhạc cung, gió lạnh xoa dịu đi không ít lửa giận của hắn.
Đi khỏi một đoạn, tốc độ của Tông Ngô chậm lại.
Thập Tam hoàng tử……
Nàng cũng không thể trông cậy vào Thập Tam hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế chứ?
Tông Ngô nhanh chóng đè ý nghĩ hoang đường này xuống đáy lòng.
……
……
Hoa Vụ mời đến cho Thập Tam hoàng tử một lão sư, mỗi ngày đốc thúc Thập Tam hoàng tử học tập.
Nhưng Tông Ngô phát hiện, những cái Thập Tam hoàng tử học được chỉ là những kiến thức bình thường……
Ngoài ra thì còn có một số thứ rất kỳ lạ.
Nếu nàng thật sự muốn bồi dưỡng Thập Tam hoàng tử, hẳn là để cho hắn học thuật đế vương, mà không phải…… làm thế nào để trồng hoa!
Tông Ngô quan sát một đoạn thời gian, không phát hiện có chỗ nào không thích hợp thì cũng không chú ý nữa.
Mỗi ngày Thập Tam hoàng tử trừ học tập thì chính là trồng hoa.
Lúc đầu là trồng ở ngự hoa viên, sau đó hại chết không ít…… Thập Tam hoàng tử trồng ở Trường Lạc cung.
Mấy lần Tông Ngô đi đến thì đều thấy một mình hắn mặt xám xịt ngồi xổm mân mê trước chậu hoa.
Tông Vô không nói chuyện nhiều với hắn, mỗi lần đều là vòng qua hắn tiến vào Trường Lạc cung.
Không biết nhìn đến lần thứ mấy, rốt cuộc Tông Ngô cũng không nhịn được mà hỏi Hoa Vụ: “Ngươi bảo hắn mỗi ngày trồng hoa làm cái gì?”
“Tu thân dưỡng tính.”
“???”
Tông Ngô làm sao có thể hiểu được ý nghĩ của Hoa Vụ, nhanh chóng chuyển đề tài: “Hiện tại ngươi đã trở thành hoàng hậu, có phải nên nói mục đích của ngươi rồi không?”
“Ta nói ta chính là muốn làm hoàng hậu, bệ hạ tin không?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Tin.”
“……”
Tông Ngô không nghĩ tin tưởng, nàng thật sự chỉ là vì làm hoàng hậu.
Nhưng nàng ấy cũng không làm gì cả……
Sự thật chứng minh, nàng chính là muốn làm hoàng hậu.
Hoa Vụ đi đến bên cửa sổ, cùng hắn nhìn Thập Tam hoàng tử mặt xám xịt ở bên ngoài, “Tiếp theo bệ hạ muốn làm cái gì?”
Tông Ngô đột nhiên bị hỏi.
Làm cái gì tiếp…… hắn đã là người tôn quý nhất trên đời này, cả đời hắn hình như đều bị giam cầm ở chỗ này.
Đây là điều hắn muốn sao?
Hắn đột nhiên có chút không xác định được.
Tất cả những chuyện bây giờ, có phải là hắn muốn không……
Tông Ngô im lặng không lên tiếng, Hoa Vụ lại hỏi: “Bệ hạ có tâm nguyện gì không?”
“Tâm nguyện?”
“Đúng, muốn làm, nhưng chưa làm.”. đam mỹ hài
Muốn làm…… nhưng chưa làm.
“Không có.”
“Ngươi thật không thú vị nha.”
“……”
====