Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Năm Chiêu Minh thứ ba.
Tuy tân đế khó hầu hạ, tính tình kỳ lạ lại không chịu tiếp thu ý kiến của người khác, ai đối nghịch với hắn thì chém người đó, nhưng hắn cũng đưa ra nhiều lệnh mới, cải thiện cuộc sống của bá tánh.
Tân đế lên ngôi đã ba năm, từ đầu đến cuối trong hậu cung chỉ có một vị hoàng hậu. Trừ nàng ra, không có phi tần nào khác.
Mà tân đế một mực đối tốt với hoàng hậu, có đồ tốt đều đưa tới Trường Lạc cung, thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ lại Trường Lạc cung.
Người ngoài cho rằng quan hệ của bọn họ rất tốt.
Ngay cả cung nữ thái giám trong cung cũng cho là như vậy.
Nhưng chỉ có mấy người Kiểm Sách và Sa Ngọc biết, hai người này làm gì có tình cảm.
Mỗi khi bệ hạ ngủ lại đều bị bắt ngủ dưới đất.
Nhưng đã ba năm, hoàng hậu không có con, một vài đại thần đã bắt đầu lo lắng.
Lúc hoàng hậu vừa được sách phong, bệ hạ sủng ái, bọn họ không tiện nói tới việc lấp đầy hậu cung.
Nhưng bây giờ đã qua ba năm, bụng của hoàng hậu vẫn chưa có dấu hiệu gì khiến các đại thần bắt đầu sốt ruột.
Bắt đầu lần lượt góp lời, khuyên tân đế nạp phi.
Hoàng hậu?
Hoàng hậu nóng lòng muốn thử, rất muốn chủ trì đại điển nạp phi lần này.
Tông Ngô dựa vào năng lực của bản thân áp việc này xuống.
Ai muốn tới thì người đó xui.
“Bệ hạ, sao phải làm thế chứ.” Hoa Vụ lo lắng sốt ruột nói, “Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ngươi đáng lẽ nên hưởng thụ thật tốt.”
Tông Ngô lạnh nhạt vô tình bình luận: “Mê muội mất ý chí.”
Hoa Vụ nghẹn lời, do dự hỏi: “Bệ hạ, ngươi thật sự không có bị bệnh gì sao?”
Đường đường là một nam tử trẻ tuổi.
Vậy mà không có tí nhu cầu sinh lý nào sao?
Việc này không khoa học!!
Không phải thân thể có bệnh, vậy chắc chắn là có bệnh tâm lý!
Tông Ngô liếc nàng một cái, “Hoàng hậu cảm thấy sống ở hậu cung thoải mái không?”
“Thoải mái lắm.” Hoa Vụ cười rộ lên: “Toàn bộ hậu cung đều là của ta, muốn sai bảo ai thì sai bảo người đó, sao không thoải mái được.”
“Đó là bởi vì ngươi không thích trẫm.”
“….. chẳng lẽ ta thích ngươi thì sẽ sống không thoải mái nữa?”
“Một khi nữ tử yêu, sẽ trở nên…… không còn là chính mình.” Tông Ngô nói: “Bọn họ sẽ bắt đầu suy nghĩ trượng phu của mình ra ngoài làm gì, có còn thích mình hay không. Nếu trượng phu có nữ nhân khác ở ngoài, bọn họ sẽ đau đớn khổ sở, tranh giành tình cảm…… nếu mất đi sự sủng ái của phu quân, bọn họ chỉ còn biết lấy nước mắt rửa mặt.”
Tông Ngô nhìn ra ngoài, “Sâu trong hoàng cung kín cổng cao tường này, cần gì phải nhốt nhiều người như vậy.”
Nữ nhân tiến cung không ngoài ba loại.
Loại thứ nhất muốn vinh hoa phú quý.
Loại thứ hai là bị gia tộc đưa vào, vinh sủng gắn liền với gia tộc.
Loại thứ ba là tú nữ bị bắt tuyển vào.
Không cần biết là loại nào trong ba loại trên, Tông Ngô đều không có hứng thú.
Hoa Vụ nhướng mày cười nói: “Không ngờ đó, bệ hạ vậy mà có thể nghĩ được như thế.”
“Trẫm không thích hoàng hậu, hoàng hậu cũng không thích trẫm, chúng ta tôn trọng lẫn nhau, đây là kết cục tốt nhất.” Hậu cung có một vị hoàng hậu chống đỡ là đủ rồi.
“Hơi đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
Hoa Vụ cười quái dị, “Đáng tiếc bệ hạ làm vua, ngồi trên ngôi cao nhất, lại chưa từng được nếm hương vị tình yêu, chưa được đến nhân gian một chuyến.”
Tông Ngô thường nghe thấy sự tiếc nuối trong giọng nói của hoàng hậu mình. Nàng rốt cuộc là đang tiếc nuối việc gì……
Tông Ngô: “Trên đời này ngoại trừ tình yêu nam nữ thì không còn việc gì khác sao?”
Hoa Vụ: “Cuộc sống phải đầy đủ mà.”
“Hừ……”
Hoa Vụ: “Cuộc sống không lường trước điều gì, bệ hạ không kịp thời hưởng lạc, sau này hối hận không kịp đâu. Hay là ta tìm người một người tới cho bệ hạ, thử một lần……”
“Cút!”
“Ôi…… ngươi đừng đẩy ta…… rầm!”
Ngoài cửa, Kiểm Sách nhìn trời, làm ra vẻ ‘ta chưa thấy gì cả’.
Hoàng hậu bị đuổi ra ngoài là việc thường thấy.
Kiểm Sách thấy, tính tình của bệ hạ tốt hơn là do bị hoàng hậu mài dũa.
Đặt ở lúc bệ hạ còn là thái tử, không biết hoàng hậu sẽ bị bệ hạ giáo huấn như thế nào đâu!
……
……
Năm Chiêu Minh thứ tư, mùa thu.
Tông Ngô dẫn người đi thu săn, sau khi bị thương ngoài ý muốn thì đột nhiên hôn mê bất tỉnh, được đưa về trong cung.
Đợi Tông Ngô tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Nam nhân sắc mặt tái nhợt dựa vào đầu giường, nghe ngự y quỳ trên mặt đất bẩm báo, ngự y nói xong một câu, sắc mặt của hắn lại tối đi một phần.
“Nghĩa là, độc trong cơ thể trẫm đã có rất nhiều năm?”
“Vâng……” Ngự y không dám ngẩng đầu, “Ít nhất là khi bệ hạ còn niên thiếu đã có……”
Trước kia ông xem bệnh cho bệ hạ, chỉ cảm thấy thân thể bệ hạ có hơi yếu.
Ông tưởng là do lúc đó bệ hạ còn nhỏ tuổi, bệ hạ cũng cho là như vậy, không để tâm đến việc này.
Ai ngờ được…… là độc.
Sau lần dẫn phát này, đột nhiên……
“Ta còn bao nhiêu thời gian?”
Ngự y gian nan nói từng chữ: “…… nhiều nhất là ba tháng.”
“Khụ khụ khụ……”
“Bệ hạ!”
Tông Ngô giơ tay, ý bảo không cần căng thẳng.
“Hoàng hậu có từng tới chưa?”
“Mỗi ngày đều tới.” Kiểm Sách nói.
“Gọi nàng tới đây.”
“Vâng.”
Kiểm Sách gọi Hoa Vụ tới, tất cả mọi người trong phòng đều lui ra ngoài.
Hoa Vụ: “Bệ hạ tỉnh rồi.”
Tông Ngô ý bảo Hoa Vụ tới ngồi.
Hoa Vụ thấy Tông Ngô không được bình thường, hơi do dự, vuốt thứ lạnh như băng trong tay áo xong mới thẳng lưng, thong dong đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tông Ngô nhìn chằm chằm hoàng hậu đã làm bạn với hắn nhiều năm.
Thiếu nữ năm đó còn hơi non nớt, ngũ quan đã hoàn chỉnh, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Trước kia trẫm không hiểu lời ngươi nói có ý gì, cứ như là đang tiếc nuối…… khuyên trẫm hưởng thụ cuộc sống thật tốt. Bây giờ trẫm hiểu rồi, ngươi đã sớm biết việc trẫm trúng độc.”
“Bệ hạ, chắc ngươi cũng biết, độc không phải do ta hạ.”
“Ừ.” Tông Ngô thấy nàng không phủ nhận, không hiểu tại sao lại cười một cái, “Đại khái ta cũng biết là ai rồi.”
Trên người hoàng hậu của hắn có rất nhiều bí mật.
Bây giờ Tông Ngô không muốn hỏi mấy thứ kiểu như sao nàng lại biết.
“Bây giờ ngươi có thể nói ra mục đích của mình.” Tông Ngô nhìn nàng: “Hoàng hậu kiên nhẫn như vậy, chờ được đến khi trẫm độc phát, nói thử xem, ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn ngươi truyền ngôi cho Tông Thanh.”
“……”
Hắn từng nghĩ tới, liệu có phải nàng ôm mục đích này hay không.
Để Tông Thanh thừa kế, từ một vài góc độ, cũng xem như là phục quốc.
Nhưng hắn không nghĩ nhiều về chuyện này.
Bây giờ nghe nàng nói ra, cũng không quá bất ngờ……
Khóe môi Tông Ngô gợi lên một nụ cười lạnh băng: “Hoàng hậu đúng là rất kiên nhẫn.”
Kiên nhẫn của nàng bình thường chẳng ra sao, không ngờ đối với việc này lại kiên nhẫn như vậy.
Giống như ngày trước đối phó Tông Kỳ, nàng có thể chuẩn bị trước một năm……
Hoa Vụ: “Chắc bệ hạ cũng biết, cho dù ta nói cho ngươi, cũng không có cách nào cứu được.”
“Vậy nên ngươi đứng nhìn ta chết dần từng ngày.”
“Ngươi muốn ngôi vị hoàng đế này, ta đã giúp ngưới lấy được, để ngươi làm hoàng đế bốn năm, bệ hạ, ta không hề có lỗi với ngươi.”
“……”
Hoa Vụ đưa tay sờ gương mặt tái nhợt của Tông Ngô, “Không có ta, bệ hạ không đấu lại được Tông Kỳ.”
Tông Ngô mở tay nàng ra, “Tại sao trẫm phải truyền ngôi vị hoàng đế cho Thập Tam?”
Hoa Vụ nắm vuốt đầu ngón tay, “Bệ hạ, ta có thể giết ngươi, làm giả thánh chỉ, giống như ngày xưa ngươi làm giả thánh chỉ.”
Tông Ngô nhớ lại lúc trước, lúc nàng nhìn Đức Thắng công công viết thánh chỉ.
Nàng nói ‘học tập’, thì ra là vì chuẩn bị cho ngày hôm nay sao?
Tông Ngô: “Nếu trẫm không đồng ý, ngươi thật sự sẽ giết trẫm?”
Hoa Vụ cười, nói với giọng gần như ôn nhu, “Sao lại thế được, thời gian của bệ hạ đâu còn nhiều.”
____
— Ngắm hoa trong sương —