XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

"Hôm nay vận khí không tồi, bắt được một con gà rừng nhỏ, tuy hơi gầy một chút nhưng cũng đủ cho chúng ta ăn."

Tô Thất nói xong liền đem hai cái đùi gà đặt vào chén Vân Tử Mộc, sau đó gắp cho mình một miếng đầu gà.

"uhm, mùi vị tươi ngon nhưng thiếu chút gia vị. Để lần sau ta lên trấn mua chút gia vị về, làm món khác ngon hơn cho chàng."

Tô Thất dứt lời mới phát hiện hắn căn bản chưa động đũa.

"Làm sao vậy? Không thích sao?"

Buông xương gà trong tay xuống, Tô Thất ngượng ngùng mở miệng hỏi.

Đứa nhỏ này có phải cảm thấy tay nghề của nàng quá kém nên không muốn ăn?

Nhưng nàng thấy thịt gà này ăn vẫn ngon hơn so với đám cháo loãng mà.

Vân Tử Mộc lắc lắc đầu, hồng con mắt nói: "Cảm ơn thê tử."

"Chàng với ta còn cần phải nói những lời khách sáo này sao? Mau ăn đi, để lạnh sẽ không ngon đâu."


Tô Thất cơ hồ đem toàn bộ thịt đều gắp cho hắn. Bản thân chỉ gặm mỗi chút xương cùng da, nhưng thế này với nàng cũng quá đủ rồi."

Vân Tử Mộc hé miệng cắn miếng thịt gà. Hắn chưa bao giờ được ăn qua một cái đùi gà hoàn chỉnh.

Trước kia ở Vân phủ khi cha hắn còn sống, cũng chỉ khi mẫu thân hắn qua đêm chỗ cha, bọn họ mới có một bữa cơm no bụng.

Nhưng phòng bếp cũng sẽ không đưa cho bọn họ hai cái đùi gà hoàn chỉnh như này. Nhiều nhất cũng chỉ đem đến một miếng thịt gà đã nguội ngắt. Mặc dù vậy, cha hắn cũng vui, cười đến híp cả mắt.

Vân Tử Mộc biết, cha cũng không thích mẫu thân. Nhưng hắn vẫn mong mẫu thân có thể thường xuyên đến đây, vì chỉ khi mẫu thân ở đây, bọn họ mới được no bụng.

Tô Thất xoa xoa cái bụng đã no, lại đứng dậy đi vào bếp bưng ra hai chén canh. Một chén đặt ở trước mặt Vân Tử Mộc, một chén để cho mình.


Thỏa mãn đánh chén một bữa, nàng nghĩ ngày mai dùng gì để tẩm bổ cho hắn.

"Trong nhà không còn đồ ăn, ngày mai ta phải vào trong núi tìm xem. Giữa trưa sợ là sẽ không thể quay lại, chàng ở nhà một mình đóng cửa cho kỹ, đừng đi ra ngoài, nhớ ăn cơm đúng bữa."

"Thê tử..."

Vân Tử Mộc ngẩng mặt lo lắng gọi một tiếng, trong núi sâu kia rất nguy hiểm, rất nhiều người cũng không có can đảm đi vào, ngẫu nhiên có những người đi vào được nhưng trở ra thì mình đầy thương tích.

Nghe nói bên trong có con vật cực kỳ lớn, rất hung bạo.

Thê tử tuy rằng trước kia đối với hắn không tốt, nhưng hắn cũng không mong nàng sẽ xảy ra chuyện gì.

Vân Tử Mộc không rõ vì sao Tô Thất lại thay đổi tính tình, hôm nay bỗng nhiên đối với hắn không giống như lúc trước. Hắn cũng sẽ không tin rằng Tô Thất bởi vì thích hắn, thương hại hắn nên mới biến thành như vậy. Hắn chỉ nghĩ nàng hẳn là đang muốn đổi phương thức khác để tra tấn hắn.


Chỉ cần không ôm hi vọng thì cũng không có thất vọng.

Đây là lời trước kia mà cha hắn vẫn thường hay nói với hắn. Hắn luôn nhớ kỹ điều đó.

Nhưng thê tử như vậy không thể không khiến hắn nghĩ nàng tốt, lúc trước khi nàng thường xuyên uống rượu qua đêm không trở về nhà, hắn vừa sợ hãi đồng thời lại có chút cao hứng.

Nhưng hôm nay nghe nàng nói muốn vào núi, hắn lại sợ hãi.

Thê tử như thế nào cũng là trụ cột trong gia đình, nếu nàng thực sự xảy ra chuyện. Vậy hắn sẽ phải quay lại những ngày tháng cực khổ lúc trước, mỗi ngày vài viên gạo lứt, đến lúc đó hắn phải làm sao?

Hơn nữa, thê tử đối với hắn tốt như vậy...

Kể cả làm bộ làm tịch, hắn cũng không hoàn toàn hy vọng nàng sẽ xảy ra việc gì.

"Không cần lo lắng, trời tối ta sẽ trở về, sẽ không khiến chàng lo lắng."
Tô Thất không tự mình đa tình, nghĩ rằng hắn sẽ lo lắng cho nàng. Cho dù là ai đi nữa, cũng không có khả năng vì hôm nay nàng ôn nhu mà quên hết quá khứ tàn bạo của nàng.

"Vừa lúc không có gì làm, ta có nhiều thời gian rảnh cũng nên đi lại trong núi một chút. Nếu có thể săn chút thú rừng đổi được ít tiền, để chàng có thể trị thương thật tốt."

Nói xong câu cuối cùng, Tô Thất hiển nhiên cũng không có quá nhiều tự tin, vết thương này còn không phải là do "nàng" ban tặng hay sao.

"Vết thương này của ta không nghiêm trọng, không có việc gì đâu."

Vân Tử Mộc vội vàng nói, từ nhỏ đến lớn hắn ăn đòn còn nhiều hơn ăn cơm, đã sớm quen rồi.

Bất quá chính là phải chịu đau một thời gian.

"Chàng ngoan ngoãn nghe lời cho ta. Ngày mai ta đem cơm nấu để trong nồi. Chàng tỉnh dậy thì tự mình ăn. Vết thương trên đùi nghiêm trọng, đi đứng phải cẩn thận chút."
Dứt lời, Tô Thất liền đứng dậy đi ra ngoài, chỉ để lại Vân Tử Mộc ngơ ngác mà ngồi ở một góc.

Không biết Tô Thất từ đâu mang vào một cái lồng sắt, bên trong còn có bốn con thỏ con.

"Đây là hôm nay ta bắt được ở trong núi, chàng cứ nuôi dưỡng chúng nó. Hiện tại cho chúng nó ăn chút nước cơm, mấy ngày nữa chúng nó có thể ăn cỏ."

Thấy trong con ngươi Vân Tử Mộc lóe lên sự suиɠ sướиɠ, Tô Thất liền biết hắn nhất định sẽ nuôi bọn thỏ này thật tốt.

Có lẽ là hắn đã cô độc một mình quá lâu nên muốn tìm một người bạn.

Tựa như khi nàng mới gặp hắn, trừ bỏ thương tiếc, còn lại giống hắn bây giờ. Muốn có người bầu bạn cho bớt cô đơn.

Buổi tối trước khi ngủ, Tô Thất đem giường nhường lại cho Vân Tử Mộc, còn mình ngủ dưới nhà bếp. Nằm trên đám rơm lúc trước Vân Tử Mộc hay ngủ.
"Trời diệt 'Tô Thất' a. Thật là không có nhân tính. Thế quái nào lại ngược đãi hắn như vậy a"

Rơm rạ cộm người khiến Tô Thất khó chịu, nàng thật sự không tưởng tượng được, Vân Tử Mộc mỗi ngày ngủ ở chỗ này như thế nào.

Ngày hôm qua từng ghét bỏ cái ván giường cứng ngắc, hiện tại nàng có chút hoài niệm nó a.

Ngươi a, thật là quá không biết đủ, chỉ khi mất rồi mới biết mình đã có được bao nhiêu a.

Bên này Tô Thất khó chịu không ngủ yên, trong phòng Vân Tử Mộc cũng có chút khó ngủ.

Thê tử nàng rốt cuộc bị làm sao vậy?

Không chỉ không uống rượu đánh người, cho hắn trái cây hắn thích, nấu cơm, tặng thỏ, đến cả giường cũng nhường cho hắn. Thật có chút khiến hắn nghĩ không thông.

"Tê...."

Nhẹ nhàng nghiêng người, đau đớn trên đùi truyền đến, Vân Tử Mộc đau đến độ run cầm cập.
Lần bị thương này hình như có chút nghiêm trọng a!

"Chẳng lẽ đêm qua nàng cảm thấy đánh hắn quá tàn nhẫn nên bây giờ hối hận, nên mới đối tốt với hắn?"

Không đúng!

Vân Tử Mộc nghĩ nghĩ liền thiếp đi.

Trong thôn không có gà gáy sáng, Tô Thất cũng tự mình tỉnh dậy.

Dùng nước lạnh tùy ý lau mặt, Tô Thất liền đem ít thịt gà hôm qua đã nướng qua, dùng để nấu cháo gà. Lại đi xách nước, tùy ý ăn ít cơm, liền mang theo lưỡi hái, vác dây thừng và bao tải ra cửa.

Ánh nắng ban mai trải dài dọc theo con đường nhỏ, Tô Thất lòng đầy quyết tâm đi lên núi.

Đi ngang qua cây cổ thụ hôm qua, Tô Thất lưu loát bỏ lên trên, hái đi mấy trái, bỏ vào trong ngực, tạm thời đây sẽ là cơm trưa của nàng.

Trong nhà không có lương thực, tự nhiên cũng không làm được lương khô để mang theo trên người, nàng đành miễn cưỡng dùng mấy trái cây lấp bụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi