XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

Khi Vân Tử Mộc tỉnh dậy trời đã sáng chưng, đầu tiên hắn cả kinh, nghĩ đến không rời giường cơm nước cho thê tử, nháy mắt khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch.

Nhưng nhìn lại tình cảnh của chính mình, hắn mới nhớ tới tối hôm qua thê tử đã nói những gì.

Thê tử nàng đã đi rồi sao?

Gắng sức từ giường bò dậy, lê hai cái đùi bị thương đến nhà bếp, trong bếp còn có ngọn lửa ấm nóng, trong nồi mùi thịt tỏa ra thơm ngát.

Vân Tử Mộc hít hít cái mũi nhỏ, hôm qua hắn đã ăn chút thịt, bây giờ vẫn chưa thấy đói.

Mở nắp nồi ra bên trong toàn bộ là cháo trắng đặc sệt, Vân Tử Mộc cả kinh.

"Thê tử sao có thể phá của như vậy a. Ai da..."

Có lẽ là do động tới vết thương, Vân Tử Mộc hít hít khí, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận.

Cũng bất chấp đau đớn trên đùi, vài bước tiến tới lu gạo, nhìn thấy đáy lu, mắt Vân Tử Mộc đỏ lên.


Còn tưởng rằng nàng đã thay đổi, nào biết nàng mấy ngày tới sống chết cũng không nghĩ qua.

Này là đem toàn bộ gạo cho một tháng nấu hết đi, nửa tháng sau họ phải sống như thế nào a.

Mùi thơm kia vẫn quanh quẩn trên mũi nhưng giờ hắn không muốn ăn nữa. Chỉ biết hôm nay mà không màng ngày mai, mất công hôm qua hắn còn ở trong lòng khen nàng, thì ra nàng chỉ là đổi biện pháp tra tấn hắn mà thôi.

So với lo lắng không có thức ăn mà nói Vân Tử Mộc càng khó chịu việc nàng khiến hắn thất vọng.

Hắn còn ôm hi vọng trong lòng, cho rằng nàng hiện tại đã thay đổi, không giống như trước kia.

Cuối cùng cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Mà người đang bị oán trách là Tô Thất hiện giờ còn chưa rõ sự tình, nàng còn đang bận tính toán cuộc sống hạnh phúc sau này cho hắn.

Càng đi sâu vào trong núi càng cảm thấy lạnh lẽo, Tô Thất run run người kéo chặt quần áo, ôm chặt bao tải trên tay, tiếp tục đi tới, sắc trời cũng dần sáng sủa hơn.


"Cây dương xỉ?"

Tô Thất hai mắt lóe sang, trên mặt đất kia là một gốc dương xỉ sao?

Nàng biết loại thảo dược này, lúc ấy trong tiết sinh học, giáo viên đã giảng qua tác dụng của nó. Cây dương xỉ là một loại thảo dược, nó có rất nhiều tác dụng, dùng để thanh nhiệt, giải độc, ngăn tả, kiết lỵ.

Lúc ấy Tô Thất còn nghĩ, nếu nàng xuyên qua, nhất định phải tìm được loại thảo dược này, nhất định sẽ bán được giá tốt.

Tô Thất lấy mấy cây cỏ, bó dương xỉ thành một bó rồi nhét xuống đáy bao tải.

Nếu không bắt được con thú nào, nhặt chút dược liệu đi bán cũng được, dù sao cũng phải kiếm chút tiền mua gạo, mì, dầu, muối a!

Tô Thất trên đường đi hái vài loại dược liệu mà nàng biết, nhưng không thấy bất cứ con mồi nào.

"Ầm ầm..."

Trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh, Tô Thất vội vàng dừng bước, chăm chú lắng nghe.


"Gấu?"

Tô Thất sắc mặt trắng bệch, chạy hai ba bước tới cây cổ thụ bên cạnh, tay chân nhanh nhẹn mà trèo lên.

Nàng không chạy còn đỡ, nàng chạy phát ra âm thanh khiến gấu đen phát hiện, đi về phía nàng.

Bộ dạng to lớn của nó mười Tô Thất cũng không đấu lại được.

Tô Thất trong lòng hoảng loạn suy nghĩ làm thế nào thoát khỏi con gấu. Nếu có khả năng chế phục nó thì tốt quá, cũng coi như là nàng không tốn công đến đây.

Nghĩ đến gấu sợ nhất là lửa, Tô Thất liền tính toán trong lòng.

Xung quanh đây cây cối tuy nhiều nhưng phần lớn đều không dễ cháy. Tô Thất bỗng nhiên nhìn thấy một hố sâu cách đó không xa, phía trên tuy bị cành cây che nhưng từ góc độ của nàng vẫn có thể thấy rõ.

Có lẽ là do thợ săn để lại, nếu có thể đem con gấu kia dụ đến hố, nàng sẽ có biện pháp chế trụ nó.
"Đồ gấu lớn, chúng ta đánh với nhau một trận thế nào? Nếu ngươi không muốn ăn ta, thì chúng ta mỗi người một hướng rời đi. Nhưng nếu ngươi muốn ăn ta, chúng ta cũng chỉ có thể dùng bản lĩnh mà chiến đấu thôi. Nhưng ngươi chớ có trách ta độc ác."

Tô Thất biết mình ăn không đủ no, làm gì có sức mà đối đầu với nó.

Chỉ cần con gấu đen này rời đi, nàng con như chưa nhìn thấy nó.

Nhưng nếu nó khăng khăng muốn đả thương nàng, vậy chỉ có thể xem mạng ai lớn thôi.

"Tử Mộc còn ở nhà chờ ta, chàng đang bị thương, không thể không có người chăm sóc, cho nên ta nhất định không thể chết được."

Tô Thất tự động viên chính mình, cũng như là nói với con gấu đen.

Nhưng gấu đen vốn là động vật ăn thịt, đứng trước một món ăn ngon như này, nào có thể bỏ qua.

"Gào..."

Gấu đen gầm lên một tiếng, Tô Thất sợ tới mức không nhịn được run run vài cái, suýt nữa ngã từ trên cây xuống.
Nhìn con gấu quyết tâm ăn nàng, Tô Thất điều chỉnh lại cảm xúc, gắt gao mím môi, từ trên cây nhảy xuống.

"Sinh tử có số, tới đây đi!"

Tô Thất từ trên cây nhảy xuống, nửa khắc cũng không dám dừng lại, liều mạng chạy đến cái hố kia.

Gấu đen bốn chân tiếp đất, thân mình to lớn cồng kềnh đuổi theo nàng.

Tô Thất chỉ có thể vắt chân lên cổ chạy trốn, ngay cả gương mặt tuấn tú bị cành cây làm xước nàng cũng chẳng để tâm.

"Con gấu chết tiệt. Nếu hôm nay ta còn sống, ta nhất định sẽ lột da ngươi may áo cho phu quân ta."

Tô Thất vừa chạy vừa nghiến răng, mắt thấy sắp tới miệng hố, nàng đẩy nhanh tốc độ.

Tốc độ của gấu vốn đã nhanh, thấy con mồi chạy phía trước lại càng nhanh hơn.

Tô Thất chính là muốn lợi dụng lực quán tính, khiến nó không thể dừng lại kịp thời, rơi thẳng xuống miệng hố. Khi đến gần miệng hố, đôi tay nàng bắt lấy dây leo, treo mình trên miệng hố.
Mà thân hình gấu đen to lớn không kịp ngừng lại, rơi vào trong hố săn. Vài tiếng "phốc, bụp..bụp..." kèm theo tiếng kêu gào thống khổ của nó, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh trong không khí.

Tô Thất hung hăng hít lấy hít để, cong người nhảy xuống bên cạnh, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Nàng đúng thật là phúc lớn mạng lớn. Trong hố săn toàn bộ là cọc tre vót nhọn hoắc, nếu vừa rồi nàng trượt tay rơi xuống, thì kết cục thảm không thể tả.

Cũng may là không có việc gì...

Tô Thất thực ra không sợ chết, nàng chỉ sợ sau khi nàng chết thì không còn ai chiếu cố Vân Tử Mộc nữa. Hắn nhát gan như vậy, sau này phải sống thế nào a.

Bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Tô Thất ôm ngực phát ngốc một chỗ.

Nàng trong vô thức đã coi hắn là người thân của nàng, còn không tự giác mỗi nơi, mỗi lúc đều nghĩ đến hắn.
Là do kí ức còn lại trong thân thể này, hay là do nàng đã quá nhập tâm vào cuốn tiểu thuyết này?

Chỉ mới tiếp xúc với hắn hai ngày, mà nàng đã vô thức coi hắn là trách nhiệm của mình.

Nằm ngửa trên mặt đất, nàng nâng tay lau máu trên mặt, lẩm bẩm nói:

"Bất luận vì lí do gì, Vân Tử Mộc là trách nhiệm cả đời của ta a!"

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua gấu lớn, Tô Thất vô lực nằm xuống.

Nguyên chủ đúng là khỏe như trâu a, ít nhất nàng cũng tìm được một điểm hữu dụng của "Tô Thất".

Nhưng dù có khỏe đến mấy cũng không thể kéo được con gấu này lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi