XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

Đem dây thừng cột vào cành cây, Tô Thất muốn lợi dụng nguyên lí ròng rọc kéo con gấu lên, lại phát hiện sức lực một người không đủ.

Phát hiện bản thân không thể kéo được con gấu lên, nghĩ đến trong sách có nói nguyên chủ cùng mấy người trong thôn từng đi săn được một con lợn rừng. Tô Thất quyết định trở về gọi mấy người trong thôn cùng nhau mang về, đến lúc đó nàng chia cho bọn họ chút bạc là được.

Đánh dấu ở bên cạnh, Tô Thất khiêng bao tải đi ra ngoài.

Cả đi cả về sợ là cũng mất nửa ngày, chờ gọi được người tới đem gấu kéo về cũng phải đến nửa đêm.

Sợ Vân Tử Mộc lo lắng, Tô Thất liền về nhà trước một chuyến.

Vân Tử Mộc cả ngày chưa ăn gì, ngồi ngốc trên giường. Thảm rơi xuống đất mà cũng không biết. Hắn rũ con ngươi, nghĩ nghĩ không biết tháng ngày còn lại phải sống như thế nào.


Thê tử đem toàn bộ gạo cho nửa tháng nấu hết, hắn thật sự ăn không vô.

Vân Tử Mộc trong long đầy oán trách Tô Thất, thấy nàng người đầy máu trở về, oán giận đều bay sạch, chỉ còn lại sợ hãi cùng lo lắng.

"Thê tử, người.... làm sao vậy?"

Tô Thất trên mặt toàn vết thương, Vân Tử Mộc cuống quýt nhào tới, đạp đổ thau rửa mặt mà hắn cũng không để tâm.

Tô Thất sợ làm dơ y phục của hắn, hơi lùi lại phía sau hai bước, hướng hắn cười nói: "Ta bị ngã ở trong núi, đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại."

Nói rồi Tô Thất ném bao tải vô góc tường, đến bên bồn nước rửa mặt.

"Nhưng... Thê tử, nàng chảy thật nhiều máu a!"

Thanh âm của hắn có chút run run, thấy Tô Thất mình đầy máu hắn là nên vui mừng mới đúng, ai kêu nàng luôn khi dễ hắn.

Nhưng trong đáy lòng hắn, trừ bỏ sợ hãi thể hiện ra ngoài, còn lại nửa phần cao hứng.


"Đừng sợ, đó là máu của gấu đen, chứ không phải của ta."

Tô Thất cố gắng chịu đau, an ủi hắn.

"Chàng ăn cơm chưa? Không phải bảo chàng không được xuống giường sao? Sao lại ra đây?"

Tô Thất khom lưng nhặt lại chậu rửa mặt, dùng sức kéo thảm lên.

Vốn định vào nhà uống miếng nước, lại nhìn thấy cơm trong nồi vẫn còn nguyên, nàng hơi tức giận nói.

"Tử Mộc, chàng lại đây."

Nghe thấy Tô Thất gọi hắn, Vân Tử Mộc bất chấp vết thương trên đùi, vội vàng đi vào.

Nhìn thấy nàng không vui, Vân Tử Mộc liền nhắm hai mắt lại, chờ đợi trừng phạt từ nàng.

"Vì sao không ăn cơm?"

Không có sự đau đớn như trong tưởng tượng, nhưng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo, khiến hắn có chút không thở nổi.

Vân Tử Mộc lông mi run rẩy, chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt là vẻ mặt đau lòng của nàng.


Vân Tử Mộc không khỏi sửng sốt. Thê tử không phải là muốn đánh hắn, nàng chỉ đơn thuần là trách hắn không ăn cơm?

Có lẽ do mấy ngày nay Tô Thất quá mức ôn nhu, Vân Tử Mộc liền đánh bạo nói lên quan điểm của mình.

"Thê tử, nàng không nên lãng phí lương thực như vậy a. Trong nhà vốn chỉ còn một ít gạo, nàng lại dùng hết. Ngày tháng sau này chúng ta phải chịu đói sao?"

Vân Tử Mộc có chút tức giận, cả khuôn mặt giống như sóc nhỏ đang nhai hạt thông, trông đáng yêu không chịu được.

Chỉ nghe nàng cười khẽ một tiếng, ngữ khí ôn nhu, mang theo ba phần sủng nịnh.

"Chàng chê thê tử của chàng vô dụng sao? Tử Mộc, về sau ta nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền. Ta sẽ không làm việc mà không suy nghĩ. Chàng có nguyện ý cho ta một cơ hội không?"

Tô Thất nghiêm túc nói làm Vân Tử Mộc không tự chủ được muốn gật đầu.
"Vậy chàng ngoan ngoãn ăn cơm đi, ta ra ngoài gọi người đến giúp, ngày mai mang gấu lên chợ bán, buổi tối lại mang đồ ngon về cho chàng."

Tô Thất không dám trì hoãn quá lâu, nếu không nhanh chóng mang con gấu kia về, nàng không thể yên tâm được.

"Thê tử nàng ăn cơm xong rồi hẵng đi."

Vân Tử Mộc nhỏ giọng nói, hắn vốn không phải kiểu người sẽ quan tâm đến người khác, lời này nói ra, hắn có chút sửng sốt.

"Ta ăn rồi, chàng ăn đi. Nếu buổi tối ta trở về, trong nồi vẫn còn cơm, ta liền đổ cho chó ăn."

Tô Thất hù dọa hắn hai câu, nghĩ đến buổi tối có khả năng nàng sẽ về rất muộn, liền dặn dò hắn một câu.

"Chờ lát nữa ta ra ngoài, buổi tối chàng không cần chờ ta, nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Không đợi Vân Tử Mộc hỏi thêm, nàng liền cầm dây thừng rời đi.

Hắn ngơ ngác nhìn bóng nàng rời đi, Vân Tử Mộc trong lòng nhảy dựng.
"Thê tử nàng như vậy..."

Nghĩ đến lời uy hiếp của nàng trước khi đi, hắn vội vàng đem cháo nóng trong nồi ăn sạch.

Ăn xong lại cho thỏ ăn. Vân Tử Mộc nhàm chán lấy khăn ra thêu.

Sau khi bị nàng mua về, hắn vẫn luôn dựa vào việc bán khăn lấy tiền, trợ cấp gia đình. Hiện giờ tuy hắn không còn bị đánh, nhưng hắn vẫn sợ bị đói.

Nếu trong nhà không có lương thực, thê tử nhất định sẽ bán hắn.

Tuy Tô Thất cũng không phải người tốt đẹp gì, nhưng nàng là thê tử của hắn. Nếu muốn hắn giống mấy nam nhân trong thanh lâu, hắn thà chết cho xong.

Tô Thất dựa theo trí nhớ của nguyên chủ đi tìm mấy người Lục Đại Sinh. Lục Đại Sinh cũng được coi là người phúc hậu, chơi cũng khá thân.

Thường xuyên chơi cùng Tô Thất còn có Lục Thất muội, sở dĩ gọi nàng là Lục Thất muội vì phía trên nàng có sáu ca ca, thật vất vả mới sinh được nàng nên được nuông chiều.
Lúc trước Tô Thất gây chuyện cũng không thiếu phần nàng.

Lục Tử Bình là người nghe lời Tô Thất nhất, nàng là trẻ mồ côi. Thường xuyên đến Tô gia ăn chực, tên của nàng là do mẫu thân Tô Thất đặt cho.

Bốn người cùng nhau đi vào núi, nhìn thấy xác gấu to lớn tất cả đều sửng sốt.

"Thất tỷ, tỷ thật lợi hại. Con vật to như thế này mà tỷ cũng bắt được."

Lục Tử Bình nhịn không được khen ngợi Tô Thất một câu. Tiền lúc trước bán lợn rừng đều bị Tô Thất lấy đi mua Vân Tử Mộc, hiện giờ lại có thêm một con gấu đen, các nàng lại có tiền rồi.

"Đúng vậy! Thất, lá gan ngươi cũng thật lớn a!"

Lục Thất muội đi theo chép miệng, sau đó liền vén tay áo, giúp Lục Đại Sinh đi buộc dây thừng.

"Này, ta lấy mạng đổi lấy đó."

Tô Thất chỉ chỉ vết thương trên người mình, không khí nháy mắt yên tĩnh lại.
"Đã thành gia thì nên sinh cho tốt a"

Lục Đại Sinh vẫn luôn không hé răng đột nhiên lên tiếng. Lúc trước mỗi khi Tô Thất say xỉn thường xuyên đánh đập Vân Tử Mộc, Lục Đại Sinh có khuyên ngăn nàng, chỉ là nàng nghe không lọt, người khác cũng không còn cách nào cản nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi