XUYÊN NHANH: SAU KHI PHÁO HÔI TRỌNG SINH

Edit: An Ju

Lão tù trưởng nhìn Adam nói về sự yêu thích của hắn với Lai Ân với ánh mắt hết sức chân thành, không nhịn được mà đưa tay ra vỗ vỗ vai Adam, như trong phút chốc định nói gì đó, đưa ra một quyết định: “Adam à…”

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ông đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền bình tĩnh lại, ngừng nói.

“Làm sao vậy? Lão tù trưởng.” Adam nghi ngờ nhìn về phía ông.

Lão tù trưởng thu lại bàn tay vỗ vai Adam, nói: “Không có gì, chỉ là con thường xuyên đến chơi với Lai Ân, ta rất cảm kích… Đứa bé Lai Ân này không có bạn bè, lại hiếm lắm mới có được một người nó thích như con, mong con sau này đừng ngại phiền, có thể đến chơi với nó nhiều hơn…”

Ông thân là cha nghĩ Lai Ân bé nhỏ nhà mình đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn, không ai lại không thích nó.

Nhưng tỉnh táo lại mà nói, lấy tư duy của một người trưởng thành để cân nhắc, ông cũng tự biết đứa bé nhà mình là một đứa bé ngốc, ngoài mình ra thì căn bản không có ai sẽ thật tâm, thật dạ yêu thương, quý mến nó, ông căn bản không phân rõ được Adam rốt cuộc là có thật lòng thích con mình không, hay là chỉ giả bộ tốt, muốn mượn việc đối tốt với con trai mình để kiếm lấy hảo cảm của mình…

Trước đây Khoa Thụy Ân chẳng phải cũng đã từng giả bộ đối xử vô cùng tốt với Lai Ân, nhưng sau khi hắn lên làm tù trưởng lại dần thay đổi.

Quyết định của ông không thể đưa ra một cách hấp tấp quá mức như vậy, có vài lời vẫn phải chờ để quan sát thêm, nhìn nhận thêm nữa mới có thể mở miệng.

“Con sẽ đến mà, lão tù trưởng. Con rất thích Lai Ân.” Adam là một người thẳng tính, trái lại chưa từng suy nghĩ nhiều, lúc này gãi đầu một cái, liền thẳng thắn đáp.

Bởi vì vẫn được cưng chiều, được yêu thương, được che chở, nên những ngày đi tới thế giới thú nhân này đối với Hạ Tử Minh mà nói thì vẫn hết sức vui vẻ.

“Thống Thống à, thế giới này cũng quá tốt quá đặc biệt rồi. Nhiệm vụ nhìn qua cũng là loại rất dễ hoàn thành, nếu như không phải tôi hiểu rõ lòng dạ độc ác của cậu thì tôi gần như đã cho rằng cậu đang mở cửa sau cho tôi, để tôi nghỉ phép nhiều hơn đó.” Hạ Tử Minh ăn uống no đủ xong, cực kỳ thích chí cảm thán như thế với hệ thống.

Hệ thống cực kỳ kiêu căng: “Hừ!” một tiếng.

Kiểu gì cũng không thừa nhận mình thật sự bởi vì thấy kí chủ ngu ngốc ở thế giới trước bị mình không cẩn thận hãm hại thảm quá, cảm tình tiêu hao quá độ, mới sắp xếp cho kí chủ nhà mình một thế giới như vậy để tĩnh dưỡng cho tốt.

Hạ Tử Minh nghĩ đến cái gì đó, xoa xoa mũi, nói: “Có điều, nhiệm vụ ở thế giời này cũng dễ hoàn thành quá. Adam này quả thực là một người thành thật, tôi còn chưa làm gì đâu, chỉ là liên tục tỏ ra đáng yêu với hắn thôi, ấy thế mà đã kiếm được 50 điểm hảo cảm rồi, cũng quá là không có tính khiêu chíến, khiến tôi hoàn toàn là anh hùng không có đất dụng võ.”

“Hơn nữa, ‘Chế Ức Hương’ mà tôi nhận được cũng chưa có đất dùng đâu. Đồ mới tới tay còn chưa được thử, bây giờ khiến lòng tôi rất ngứa ngáy.” Hắn cảm thán.

Hệ thống dùng âm thanh máy móc lạnh như băng, châm chọc nói: “Nên? Kí chủ cậu nghĩ gì? Nếu không hay là cậu hoàn thành nhiệm vụ mau lên chút, thế giới sau tối sẽ ném cậu xuống một thế giới cấp SS, để cho cậu khiêu chiến, có đất dụng võ cho anh hùng như cậu, tiện dùng luôn đạo cụ hệ thống mới nhận được?”

“Không không không.” Vừa nghe Thống Thống nhà mình nói lời thật, Hạ Tử Minh vội vàng xua tay liên tục, rất sợ nó thật sự sẽ làm như vậy: “Tôi còn chưa được tĩnh dưỡng đủ đâu, cơ thể hư nhược rồi, không chịu nổi tàn phá nữa. Dù sao thì cậu chớ có làm loạn, bé Thống Thống.”

Hệ thống lập tức nhận ra ý của kí chủ nhà mình: “Nên? Cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi chỉ là ngứa tay, muốn thử ‘Chế Ức Hương’ mà thôi. Thế nhưng, độ hảo cảm của Adam dễ kiếm như thế, dù là dùng ‘Chế Ức Hương’ tạo thêm cho hắn hồi ức gì đó, tôi cũng cảm thấy không có tác dụng gì nhiều, chỉ lãng phí…” Hạ Tử Minh đảo mắt, một suy nghĩ dần hình thành trong đầu.

Hiểu kí chủ đâu ai bằng được hệ thống: “Cho nên?”

“Cho nên, ta tính thử ‘Chế Ức Hương’ trên một người.” Hạ Tử Minh nhẹ nhàng sờ sờ mũi.

Hệ thống liếc mắt liền nhìn thấu kí chủ nhà mình có ý nghĩ quỷ gì: “Khoa Thụy Ân?”

“Không sai.” Hạ Tử Minh thẳng thắn, thành khẩn thừa nhận.

Mặc dù nguyên chủ chưa từng đưa ra nhiệm vụ như vậy cho hắn, nhưng hắn Hạ Tử Minh lại muốn tự đưa ra nhiệm vụ cho mình.

Hiện nay mỗi ngày đều trôi qua hạnh phúc như thế, rảnh rỗi đến buồn chán, hắn rất muốn trêu đùa tên Khoa Thụy Ân kia một chút, khiến cái vị tù trưởng đại nhân mắt cao hơn đầu không để Lai Ân vào mắt kia nếm thử mùi vị tình căn thâm sâu, yêu mà không đạt được, đánh thẳng vào mặt hắn cho thật đã.

Hệ thống đáp ứng một tiếng: “Có thể.”

Tuy rằng trên lý thuyết, đạo cụ hệ thống không nên, cũng không thể sử dụng cho những chuyện không liên quan đến nhiệm vụ, nhưng hệ thống cũng rất muốn nhìn dáng vẻ tên tù trưởng đáng ghét kia thua vào tay kí chủ nhà mình, bị kí chủ làm cho mất mặt…

Về chuyện này hệ thống và kí chủ rất hợp ý nhau.

Vì vậy, một thí nghiệm thử xem đạo cụ hệ thống ngẫu nhiên nhận được có dùng tốt hay không đã được triển khai trên người tù trưởng Khoa Thụy Ân.

Theo nội dung kịch bản ở thế giới gốc, sau này sẽ có một á thú nhân được phái đến từ một bộ lạc khác, một á thú nhân tuyệt thế, chiều theo mọi sở thích của Khoa Thụy Ân đã cuốn hút hắn sâu đậm, chỉ là chưa đi đến bước cuối cùng thôi, lão tù trưởng bởi vì Lai Ân là một kẻ ngốc, đối với chuyện này cũng là mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Về lý do tại sao Khoa Thụy Ân lại bị á thú tuyệt thế kia cuốn hút, và á thú tuyệt thế kia lại làm sao chiều theo ý Khoa thụy Ân như thế… Bởi vì, thế giới này là hệ thống cố ý sắp xếp để Hạ Tử Minh an dưỡng, cốt truyện thế giới gốc cũng chỉ là một bản phác thảo đầy bug*, không hề được viết chi tiết.

*Bug: lỗi

Vì vậy, Hạ Tử Minh liền lợi dụng chỗ sơ hở này, chế tạo cho Khoa Thụy Ân một hồi ức có chân tướng.

Khoa Thụy Ân nhìn có vẻ mạnh mẽ, kỳ thực bởi vì khi còn bé, nội tâm mẫn cảm mà lại tự ti. Hắn khi còn bé là một cô nhi, bơ vơ không nơi nương tựa, phiêu bạt khắp nơi, không có chỗ ở cố định, đều dựa vào việc ăn xin mà lưu lạc đến bộ lạc Địch Á.

Vì thế, ký ức mà Hạ Tử Minh chế tạo cho hắn chính là khi hắn còn bé, trước khi được lão tù trưởng thu nhận, chọn lựa.

Khi đó, Khoa Thụy Ân vừa lưu lạc đến bộ lạc Địch Á, không giống với á thú nhân trân quý, khan hiếm, đứa bé thú nhân làm khất cái thường sẽ phải chịu khinh miệt và bắt nạt, khi đó Khoa Thụy Ân có dáng người vừa gầy lại nhỏ, không chỉ thường xuyên bị người thường bắt nạt, ngay cả những khất cái và tiểu thú nhân khác cũng sẽ thường xuyên bắt nạt hắn, đánh hắn, còn cướp đi những cái ăn mà bản thân phải mất một ngày vất vả xin được, Khoa Thụy Ân bé nhỏ bình thường bụng ăn không no, đói bụng đến bụng đánh tiếng kêu vang.

Có một lần, Khoa Thụy Ân bị các thú nhân khác đánh cho suýt chế, nằm trong một góc nhỏ ở xóm nghèo trong bộ lạc, khẽ động người cũng không được, không ai quan tâm, không ai hỏi đến, hắn gần như cảm thấy mình cũng sắp chết đến nơi.

Đúng vào lúc này, một tiểu á thú nhân nhỏ hơn hắn mấy tuổi, vẻ ngoài trắng nõn, sạch sẽ, còn dắt theo một mùi sữa xuất hiện, hắn đến gần Khoa Thụy Ân vừa bẩn vừa hôi, sắp biến thành một thi thể, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Sao lại nằm không động đậy, là đang chơi trò chơi à? Trên người còn toàn là bùn nữa.”

“Đói… Đói…” Tuy rằng đã choáng đầu hoa mắt, cái gì cũng phân biệt không rõ nữa, nhưng ham muốn cầu sinh vẫn khiến cho Khoa Thụy Ân từ trong khe răng nặn ra hai từ.

Hắn muốn ăn gì đó, cực kỳ, cực kỳ muốn…

“Ơi? Ngươi đang nói gì thế?” Tiểu á thú nhân hình như không nghe rõ hắn nói gì, cúi người xuống, đặt lỗ tai cạnh miệng hắn, hỏi.

Khoa Thụy Ân ngửi thấy mùi sữa trên người tiểu á thú nhân, gần như muốn cắn một cái, nhưng không dùng được chút lực nào, chỉ có thể dùng hết sức bình sinh nói: “Đói… Ta đói…”

“À, ngươi đói à.” Tiểu á thú nhân đứng lên, bịch bịch chạy đi.

Bỏ lại một mình Khoa Thụy Ân, tựa như chưa từng xuất hiện vậy, Khoa Thụy Ân nằm tại chỗ không dùng được chút lực nào, động cũng không thể động, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo và cô đơn.

Hắn gần như đã cho là mình sẽ chết một cách lạnh lẽo và cô đơn như vậy.

Tiểu á thú nhân kia lại bịch bịch chạy về, trong tay còn cầm một vậy gì đó, định đưa vào trong miệng Khoa Thụy Ân. Khoa Thụy Ân lập tức cảm nhận được mùi thơm và vị ngọt tinh khiết của sữa bò, mùi vị kia đã cứu lấy hắn từ bên bờ vực cái chết, từ trong sự lạnh lẽo và cô đơn.

“Cho ngươi uống sữa rươi, bảo bảo mỗi lần đói bụng đều sẽ uống nó. Uống nó rồi, bụng ta sẽ no no, không đói nữa. Ngon không?” Tiểu á thú nhân đút cho hắn không biết bao nhiêu sữa, liền hỏi như thế.

Lại cầm lên một cái đùi gà chẳng biết từ đâu ra, nói: “Này! Ta còn có đùi gà nữa, ngươi không phải đói bụng sao, muốn ăn nữa không?”

Mấy ngày tiếp theo, tiểu á thú nhân kia đều sẽ như thiên sứ bay xuống xuất hiện bên cạnh Khoa Thụy Ân, mang sữa bò và đồ ăn tới cho Khoa Thụy Ân.

Năng lực tự lành của thú nhân rất mạnh, khi có đầy đủ đồ ăn và năng lượng, thương tích của Khoa Thụy Ân rất mau đã khỏi.

Thế nhưng, tiểu á thú nhân giống như thiên sức đột nhiên xuất hiện lại chẳng xuất hiện nữa…. Chỉ để một chuỗi vòng lục lạc nho nhỏ đeo trên chân của trẻ con lưu hành ở bộ lạc thú nhân lại bên cạnh Khoa Thụy Ân…

Lúc Khoa Thụy Ân cầm vòng lục lạc, liền thề trong lòng, một ngày nào đó, một ngày nào đó hắn sẽ thành đạt, một ngày nào đó, cuối cùng cũng sẽ có một ngày hắn báo đáp tiểu á thú nhân này.

Đối với một thú nhân mẫn cảm lại tự ti, đâu đâu cũng bị áp chế mà nói, người cứu tính mạng hắn, đối xử tốt với hắn vào lúc hắn khốn cùng nhất không còn nghi ngờ gì sẽ trở thành bạch nguyệt quang trong những năm tháng hắn không có gì trong tay…

Trở thành chấp niệm lớn nhất của Khoa Thụy Ân.

Ba năm sau khi tiểu á thú nhân biến mất, Khoa Thụy Ân tham gia một cuộc tỷ thí trong bộ lạc do tù trưởng tổ chức ra để chọn người chơi cùng với đứa con á thú nhân ngốc nghếch nhà mình, cũng từ trong cuộc tỷ thí đó lấy lòng được đứa con ngốc nghếch của tù trưởng, thành công trở thành con nuôi của tù trưởng… Từng bước từng bước bắt đầu phát triển vùn vụt, công thành danh toại.

Mà chấp niệm tìm được á thú nhân kia chộn sâu dưới đáy lòng Khoa Thụy Ân cũng càng ngày càng sâu, hắn mới bắt đầu chỉ là gạt lão tù trưởng, ở trong tối lén tìm về tung tích tiểu á thú nhân đã cứu mình kia…

Đến về sau, khi hắn đã thành tù trưởng rồi thì gần như là quang minh chính đại đi tìm.

Mà Y Văn, á thú nhân lưu lạc từ bộ lạc khác kia, lại chính là ân nhân năm đó đã cứu hắn mà hắn tìm được… Ân tình năm đó và các loại tâm tình trồng chất, Khoa Thụy Ân lập tức yêu hắn đậm sâu…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi