XUYÊN NHANH: SAU KHI PHÁO HÔI TRỌNG SINH

Edit: An Ju

Sau khi Hạ Tử Minh dựa theo tính tình Khoa Thụy Ân tạo cho hắn một đoạn ký ức về bạch nguyệt quang một cách hợp lý rồi đặt vào trong đầu hắn, lại dùng đúng cách đó tạo ký ức đặt vào trong đầu gian tế Y Văn do bộ lạc khác phái tới rù quến Khoa Thụy Ân, một đoạn ký ức hắn không phải tiểu á thú nhân đã cứu Khoa Thụy Ân, nhưng bằng một cách nào đó mà biết được Khoa Thụy Ân vẫn luôn tìm người như vậy…

Để tiếp cận Khoa Thụy Ân, xâm nhập vào bộ lạc Địch Á, sau khi dùng dị năng cảm tri của mình tìm hiểu được về một ít chi tiết khi Khoa Thụy Ân và tiểu á thú nhân ở cạnh nhau năm đó, đã thành công giả danh tiểu á thú nhân kia, trở thành ân nhân cứu mạng của Khoa Thụy Ân, xâm nhập vào bộ lạc Địch Á.

Dựa theo sự phát triển của cốt truyện gốc, lúc này cảm tình giữa Khoa Thụy Ân và Y Văn đã dần trở nên nồng đậm hơn, chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Sau khi Hạ Tử Minh tạo ra một đoạn ký ức như vậy cho bọn họ, tình cảm giữ bọn họ lập tức lại càng đậm sâu hơn một bước, chỉ kém như keo như sơn, ngọn lửa dần lan ra.

Mà đây cũng chính là những gì mà Hạ Tử Minh mong muốn nhìn thấy —–

Nếu không tạo ra một hiểu lầm khiến Khoa Thụy Ân yêu Y Văn đến khắc cốt minh tâm như vậy thì làm sao có thể khiến Khoa Thụy Ân chuyển toàn bộ tình yêu thậm chí là gấp bội sang cho Lai Ân và cũng vì thế mà đau thấu tâm can sau khi chân tướng được vạch trần?

Lúc làm xong hết mọi chuyện, Hạ Tử Minh giấu kín công và danh, vẫn không nóng lòng muốn kết thúc, xuất hiện giữa Khoa Thụy Ân và Y Văn, thậm chí còn tạo cơ hội cho Khoa Thụy Ân và Y Văn ở bên nhau, để bọn họ bồi dưỡng cảm tình.

“Ca ca, ngươi bị làm sao thế? Bị thương sao?” Mà Hạ Tử Minh lại vẫn dính sát Adam, phấn đấu để đạt thành tâm nguyện của Lai Ân, kết bạn với Adam.

Hắn liếc mắt liền nhận ra Adam bị thương, nhưng lại thể hiện ra dáng vẻ ngây thơ, vô tri, dùng cái mũi nhỏ tiếp cận cánh tay đang bị băng bó của Adam, dùng sức ngửi: “Ta ngửi thấy mùi máu, tay ca ca sao lại phải buộc lại?”

Khoa Thụy Ân không vừa mắt với Adam, luôn giao nhiệm vụ khó nhất, nguy hiểm nhất cho hắn.

Adam lại rất hiếu thắng, không nói câu nào mà nhận hết, mặc dù cũng hoàn thành được rồi, nhưng số lần quá nhiều, bị thương lại luôn không tránh được.

Tố chất thân thể và năng lực phục hồi của thú nhân đều là tốt nhất, nhất là những thú nhân gia nhập nơi được cho là có sức chiến đấu đứng đầu trong bộ lạc như đội chiến sĩ, từ chuyện không ai coi chuyện họ bị thương là chuyện lớn, trong mắt tất cả mọi người, chỉ cần không chết thì đã là tốt lắm rồi.

“Ca ca không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, mấy ngày nữa là ổn thôi.” Adam từ nhỏ sống ở ngoài chịu nhiều đau khổ thì lại càng như vậy, hắn chỉ băng bó cánh tay của mình một cách tùy ý liền hết lòng tuân thủ cam kết đến chơi với Lai Ân, hoàn toàn không ngờ Lai Ân lại chú ý tới việc hắn bị thương.

Hạ Tử Minh nhíu mày nhìn hắn, thận trọng cầm lấy cánh tay hắn, khẩn trương nói: “Ca ca bị thouwng rồi, làm sao lại không có việc gì? Lai Ân mỗi lần bị thương đều đau ơi là đau…”

Tuy rằng khả năng phục hồi của thú nhân tốt, nhưng Hạ Tử Minh cũng biết thú nhân chung quy vẫn có cảm giác đau.

“Ca ca có đau không? Ta ngửi thấy mùi máu, ca ca nhất định là rất đau, rất đau.” Hạ Tử Minh cẩn thân cầm lấy tay Adam, dường như thấy đau thay cho hắn, nước mắt đong đầy trực trào ra.

Adam được đứa trẻ cầm lấy cánh tay mà vốn mình cảm thấy chẳng có chuyện gì một cách vô cùng quý trọng, lập tức đứng hình tại chỗ, từ sau khi cha mẹ mất, thì đã không còn ai hỏi hắn những câu tràn ngập ân cần như: ‘Có đau không’, ‘Có khó chịu không’ nữa, càng không còn ai dùng ánh mắt thân thiết, lo lắng, cẩn thận nhìn hắn như vậy nữa.

Dù là sau đó hắn có người bạn tốt đến đâu thì người đó cũng chưa từng hỏi hắn, quan tâm hắn như thế.

Tất cả mọi người đều cho rằng thú nhân mạnh mẽ, chịu đựng mọi thứ là điều hiển nhiên, tổn thương gì hắn cũng ắt phải chịu được.

Về lâu về dài, ngay cả bản thân Adam cũng nghĩ như vậy.

Nhưng không ngờ hôm nay, cánh tay chỉ là bị thương một chút ít đến mức mà bản thân cũng không nề hà lại dược một á thú nhân nâng trong tay một cách cẩn thận, hỏi hắn có đau không?

Adam hoảng hốt một hồi, ngay sau đó là trong lòng trở nên ấm áp, mềm nhũn vì sự thận trọng và thân thiết này.

“Ca ca không đau, thú nhân đều không sợ đau.” Hắn không muốn Lai Ân lo lắng, dùng cái tay lành lặn còn lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hạ Tử Minh, lại nói với Hạ Tử Minh như vậy.

Nhưng ai biết, một tiểu á thú nhân luôn rất dễ bị lừa hôm nay lại bướng bỉnh đến đáng sợ.

Hạ Tử Minh thể hiện vẻ hoàn toàn không tin hắn: “Ca ca nói xạo, ca ca bị thương rồi, còn chảy máu, ca ca sao lại không đau? Ca ca nhất định là rất đau, rất đau, ca ca gạt ta!”

“Ca ca không đau…”

“Ca ca đau, ca ca đau, ca ca gạt ta!”

“…”

“Ca ca khẳng định là rất đau, rất đau!”

Hạ Tử Minh vừa càn quấy một trận, cẩn thận ôm cánh tay Adam, như thể không ép môt thú nhân mạnh mẽ như Adam thừa nhận mình đau đớn và mềm yếu thì không được.

“Được rồi, ca ca đau.” Adam bị hắn làm cho bất đắc dĩ, chỉ đành nói như vậy: “Vậy Lai Ân nói xem? Chúng ta nên làm gì?”

Hạ Tử Minh ôm cánh tay của hắn, ngốc ngốc tại chỗ, giống như là nhất thời cũng nghĩ không ra Adam đau thì mình có thể làm gì cho hắn.

Qua một lúc lâu, hắn mới rón rén nâng cánh tay Adam lên, cẩn thận nói: “Vậy ta phù phù cho ca ca được không? Mỗi lần ta đau, cha đều phù phù cho ta hết đau.”

Tuy rằng hắn nghĩ lúc đau thì phù phù cũng chẳng có tác dụng, nhưng đấy đã là biện phát duy nhất mà cái đầu nhỏ của hắn có thể nghĩ tới.

“… Được.” Tuy rằng cũng biết phù phù là trò dùng để dỗ trẻ con, nhưng đối mặt với sự bướng bỉnh của Hạ Tử Minh, Adam chỉ có thể phối hợp đặt tay mình vào tay Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh cẩn thận nhấc lên cánh tay bị thương của Adam, cái miệng nhỏ thổi khẽ qua chỗ đau của Adam, vừa thổi còn vừa nhắc lại nhưng lời mà lão tù trưởng dỗ mình lúc mình bị thương, lộ vẻ bướng bỉnh mà lại đáng yêu: “Ưm! Phù phù, phù phù là đau đau bay đi! Lai Ân phù phù cho ca ca, ca ca sẽ không đau nữa.”

Hạ Tử Minh cố chấp mà ngốc nghếch ôm cánh tay của hắn thổi thổi.

Adam nhìn đứa ngốc ngây thơ, vô tri trước mắt này lại như thấy được thứ gì đó tốt đẹp nhất, mềm mại nhất trên thế gian này.

Bất giác, một bộ phận cứng rắn nào đó trong lòng hắn dường như đổ sụp xuống một khối, tỏng nháy mắt hóa thành một bãi nước.

[Ting! Nhân vật có thể công lược Adam +10 điểm hảo cảm đói với kí chủ, độ hảo cảm hiện nay là 60, mong kí chủ tiếp tục cố gắng!]

Hạ Tử Minh cực kỳ giỏi về tìm ra và bám chặt khuyết điểm sâu trong nội tâm con người, lại phân tích ra bọn họ cần gì nhất, yêu thích cái gì, đúng bệnh hốt thuốc, kết hợp với đặc điểm của bản thân mình rồi từ đó làm cho đối phương thích mình.

Hắn mới quen Adam cùng lắm được vài tháng mà đã thành công kiếm được 60 điểm hảo cảm của Adam đối với hắn.

“Nghe nói, gần đây đại nhân Lai Ân và thú nhân tên Adam kia rất thaant hiết. Các ngươi nói xem lão tù trưởng nghỉ gì, là định xóa bỏ hôn ước giữa đại nhân Lai Ân và tù trưởng, tương lại gả đại nhân Lai Ân cho Adam sao?”

“Không thể nào, dù đại nhân Lai Ân là một kẻ ngốc đi nữa, thì vẫn là một á thú nhân mà…”

“Tên Adam kia mặc dù tổ tiên cũng xuất thân là đại gia tộc nhưng hắn phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm như vậy, nghe nói có thể đã biến thành thú ăn á thú nhân đấy. Lão tù trưởng làm sao dám để đại nhân Lai Ân ở gần hắn như vậy được, thú nhân đã từng hóa thú có tính hung hăng khó thuần, có lần một thì ắt có lần hai, dù thân phận của đại nhân Lai Ân đặc thù, nhưng vẫn có lợi ích kích thích, lão tù trưởng cũng quá là rộng lượng rồi.”

“A! Adam kia đã từng hóa thú ăn á thú nhân sao?”

“Có lẽ là thật! Trong bộ lạc đều truyền nhau như thế, hơn nữa lúc hắn đuổi chú thím ra khỏi nhà, bày ra dáng vẻ mãnh thú với thím của hắn, trong bộ lạc có không ít người đã nhìn thấy! Thím hắn dù không phải như thế nào đi nữa thì vẫn là một á thú nhân, lại còn là trưởng bối của hắn…”

“Thú nhân có thể hung bạo như thế với á thú nhân thì vừa nhìn đã biết không phải người tốt, nghe nói bạn đời được giới thiệu mấy lần trước cho hắn cũng đều vì sợ mà chạy mất!”

“A! Hắn đáng sợ như vậy cơ à! Tù trưởng vì sao còn chưa trục xuất hắn khỏi bộ lạc, còn giữ hắn ở lại đội chiến sĩ?”

“…”

Tháp Nạp Tiết là lễ quốc khánh mỗi năm một lần của bộ lạc Địch Á, mỗi lần đến thời điểm này, thú nhân và các á thú nhân trong bộ lạc đều sẽ ra ngoài kết thành nhóm tham gia hội họp du ngoạn.

Tháp Nạp Tiết năm trước, lão tù trưởng đều sẽ để Khoa Thụy Ân dẫn Lai Ân đi ra ngoài cho vui.

Thế nhưng, năm nay Khoa Thụy Ân có Y Văn, mà bản thân còn đang trong thời gian tình cảm nồng nhiệt với Y Văn… Nên đã tìm motojc ái cớ từ chối, cự tuyệt dắt Lai Ân ra ngoài chơi.

Lão tù trưởng liền giao việc dắt Lai Ân ra ngoài chơi cho Adam.

Hai người chơi suốt một đường, đang lúc vui vẻ.

Không ngờ, lúc đó Hạ Tử Minh chơi mệt, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi lại đúng lúc bắt gặp một đống á thú nhân đang tụ tập một chỗ lén nói xấu Adam.

“Các ngươi câm miệng! Các ngươi nói láo, Adam ca ca không hóa thú  không ăn thịt á thú nhân! Các ngươi đừng có nói lung tung!” Hạ Tử Minh lập tức bùng nổ, cũng không nghe nổi nữa, xông lên tức giận hét lớn với đám á thú nhân miệng lưỡi độc địa.

Các á thú nhân vừa nhìn thấy hắn, nhất thời càng hoảng sợ hơn, lúng túng tột cùng, lại vừa nhìn thấy Adam ở phía sau hắn, càng sợ đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng quá cao, chỉ run run rẩy rẩy gọi một tiếng: “Đại… đại nhân Lai Ân…” liền chạy tứ tán.

“Bọn họ đều nói dối! Nói xấu Adam ca ca, ta sẽ về nói với cha, ta muốn cha dạy dỗ bọn họ! Để bọn họ chép một trăm lần không bao giờ được nói xấu Adam ca ca nữa.” Tuy rằng bọn họ đều chạy mấy rồi, nhưng Hạ Tử Minh đứng tại chỗ, mở to đôi mắt tròn, tức giận tùy hứng tuyên bố muốn để cha dạy dỗ những á thú nhân nói xấu Adam này.

Hắn tin tưởng Adam vô điều kiện.

Giống như trong lòng hắn người khác nói xấu Adam là chuyện làm cho hắn tức giận con hơn là chính hắn bị nói xấu.

Adam trầm mặc một lúc lâu, kéo lấy tay của Hạ Tử Minh, thấp thỏm nhìn về phía hắn, nói: “Thực ra, những lời bọn họ nói cũng không phải đều là nói dối! Ta thực sự từng thô lỗ với á thú nhân, với thím của ta, thậm chí ta còn muốn giết hắn… Mấy á thú nhân suýt chút trở thành bạn đời của ta lúc trước cũng là bị ta dọa cho chạy mất.”

Lúc vừa nghe được đám á thú nhân bàn luận về mình,, Adam cũng sợ đến ngây người, nhưng phản ứng đầu tiên vủa hắn lại không phải giận dữ hay gì khác, mà là đang nghĩ nếu Lai Ân nghe thấy thì sẽ nghĩ như thế nào vè hắn, có thể bởi vì những lời đồn đãi này mà sợ hắn không… không biết vì sao, hắn chỉ mới tưởng tượng thôi đã rất sợ Lai Ân sẽ dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, muốn chạy trốn khỏi hắn như chạy trốn dã thú.

Đó là điều hắn không tiếp nhận được.

May là, may là… Lai Ân không làm vậy, vẫn đứng về phía hắn bảo vệ hắn, ra mặt nói chuyện vì hắn…

Cho nên, hắn cũng muốn thẳng thắn với Lai Ân, liền thử mở miệng thăm dò.

“Vây thì chắc chắn là có nguyên nhân. Nhất định là những á thú nhân này và thím của ngươi xấu xa, bắt nạt Adam ca ca, Adam ca ca là người tốt, sẽ không tùy tiện đánh, giết người!” Adam vốn tưởng sau khi nghe hắn tự thừa nhận một phần sự thực, Lai Ân sẽ rất sợ hắn, không ngờ Hạ Tử Minh không hề nghĩ ngợi đứng về phía hắn, vừa mở miệng đã khẳng định như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi