XUYÊN NHANH: SAU KHI PHÁO HÔI TRỌNG SINH

Edit: An Ju

Adam nhìn dáng vẻ kiên định toàn tâm toàn ý tin tưởng minh, ủng hộ mình của Hạ Tử Minh, tim nhất thời hóa thành nước.

Đã rất nhiều rất nhiều năm, không ai đứng ở đằng trước hắn ủng hộ hắn, bảo vệ hắn, không hề giữ lại chút gì cho mình, không hề băn khoăn đứng về phía hắn, nói tin hắn…

Adam sờ lên những sợi tóc mềm mại của Hạ Tử Minh, giọng nói trầm thấp: “Thím của ta… Ta quả thực đã động tay mà bất chấp việc hắn là một á thú, cũng có ý muốn giết hắn, bởi vì hắn hại chết mẹ ta, mẹ ta lúc đó bệnh rất nặng, lúc đó ta còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ là bọn họ không chịu đưa tiền cho mẹ ta mua thuốc, vẫn luôn kéo dài bệnh của mẹ ta, mới làm hại mẹ ta chết vì bệnh…”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Tiền trong nhà đều là cha ta kiếm ra được, cha mẹ ta là bạn đời, lẽ nào cha ta chết, ngay cả tư cách tiêu tiền trong nhà mua thuốc của mẹ ta cũng không có hay sao?” Adam nhớ lại tình cảnh năm đó, lập tức bị vây hãm trong tâm trạng bi thương: “Ta hận bọn họ, ta hận bọn họ chết đi, dù cho hắn là một á thú, ta cũng không muốn hắn sống tốt…”

Hắn hận chú thím hại chết mẹ hắn, càng hận bản thân mình năm đó còn nhỏ bất lực hơn nữa.

Trong bộ lạc luôn chú trọng dĩ hòa vi quý, thú nhân phải bảo vệ, chăm sóc á thú nhân, kính trọng trưởng bối, dù á thú nhân làm ra chuyện quá đáng, trừ phi là phản bội bộ lạc, bằng không thú nhân cũng không nên ra tay với á thú nhân.

Adam rời khỏi bộ lạc nhiều năm, vừa trở lại liền hô đánh gọi giết chú thím ruột của hắn, đối với thím và đường đệ hai người cũng đã biểu lộ ra dáng vẻ của thú luôn rồi, nhe răng trợn mắt, thậm chí trực tiếp cắn xuống một miếng thịt từ trên người chú thím hắn.

Người trong bộ lạc làm sao có thể không sợ được?

Chính bởi vậy, một số á thú nhân bởi vì sợ, lập tức truyền ra ngoài lời đồn nhảm về chuyện Adam hóa thú, thậm chí ăn thịt á thú nhân, ngay cả cản cũng cản không nổi.

Đại đa số người nghe được đều tin cả.

Adam không phải chưa từng nghe qua những lời đồn nhảm này, nhưng lười giải thích, cũng không quan tâm những người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào về hắn. Bởi vì hắn nghĩ mọi chuyện này đều không quan trọng đối với hắn.

Nhưng hôm nay đối với Lai Ân, hắn lại không biết vì sao cực kỳ muốn giải thích rõ cho Lai Ân…

Dù cho Lai Ân là một kẻ ngốc, chưa chắc đã có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn, hắn cũng muốn nói.

“Dù cho bọn họ đánh ta, mắng ta, dằn vặt ta, khiến ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm cũng không hề gì, ta là một thú nhân, ta không sợ ăn đắng nuốt cay. Cô nhi quả phụ chúng ta còn phải sống dựa vào bọn họ… Thế nhưng, thế nhưng bọn họ không nên kéo dài bệnh của mẹ ta, cứ như vậy nhìn hắn nhận hết mọi dày vò như đèn cạn dầu…” Adam nhắc tới chuyện này thì thống khổ vô cùng: “Mẹ ta, mẹ ta cũng là một á thú nhân mà.”

Hạ Tử Minh nhìn thú nhân cao to thống khổ đến run lẩy bẩy trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì để an ủi hắn, không thể làm gì khác ngoài việc nhẹ nhàng dùng tay mình trùm lên tay Adam, an ủi một cách vụng về: “Ca ca, không có việc gì nữa, ca ca đừng khóc! Kẻ xấu đều đi rồi, về sau… Về sau Lai Ân bảo vệ ngươi, không để người khác bắt nạt ngươi!”

“Lai Ân bảo vệ ngươi, ca ca!” Mắt hắn chân thành tha thiết, trong suốt nhìn chăm chú vào Adam, tham vọng* đưa ra hứa hẹn.

*Gốc là ‘hùng tâm vạn trượng’ (雄心万丈): trong đó, ‘hùng tâm’ nghĩa đen hay bóng đều là ‘tham vọng’, còn cụm ‘vạn trượng’ xuất hiện ở đây thể hiện sự to lớn và vĩ đại của ‘tham vọng’.

Giống như thực sự đã quyết định muốn đứng phía trước Adam để bảo vệ hắn.

Adam nhìn á thú nhân nho nhỏ trước mắt mình, chỉ cần mình dùng một tay là có thể xách được hắn, bỗng cảm động đến khôn cùng: “Lai Ân…”

Tuy rằng một á thú nhân nho nhỏ nói ra lời sẽ bảo vệ một thú nhân cao lớn, cường tráng như vậy nghe thấy cực kỳ buồn cười… Nhưng Adam lại biết lời Lai Ân nói đều là thật, kẻ ngốc thì trước giờ đều là nghĩ gì nói đó, sẽ không nói dối.

Bởi vì thật nên mới quý.

Hắn cảm kích tấm lòng này của Lai Ân đối với hắn, đồng thời thề với bản thân mình rằng từ nay đến cuối đời sẽ bảo hộ á thú nhân này thật tốt.

[Ting! Đối tượng có thể công lược Adam tăng +20 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện nay đã đạt 80, chạm mốc ‘Thích’. Mong ký chủ sẽ tiếp tục cố gắng.]

Nghe thấy tiếng thông báo máy móc của hệ thống vang lên trong đầu, Hạ tử Minh liền biết bản thân đã có thể chuẩn bị thu võng, ra tay chuẩn bị hoàn thành tâm nguyện giải trừ hôn ước với Khoa Thụy Ân của Lai Ân được rồi.

Nhưng Lai Ân thân là một kẻ ngốc, đương nhiên là không thể vô duyên vô cớ chạy đi nói với lão tù trưởng mình thích người khác rồi nên muốn giải trừ hôn ước với Khoa Thụy Ân được.

Bởi vậy, hắn cần một cơ hội.

Tuy Lai Ân là một kẻ ngốc, nhưng hắn lại là một kẻ ngốc rất ngoan, rất nghe lời, không khiến người khác phải lo lắng quá. Vì vậy những người phụ trách chăm sóc hắn những ngày thường cũng sẽ không để ý hắn quá kỹ.

Chỉ cần bắt được cơ hội, hắn lại có cơ hội chạy loạn, chơi đùa ở mọi nơi trong bộ lạc.

Nói cho cùng, bộ lạc vốn là lãnh địa của lão tù trưởng và Khoa Thụy Ân, đối với á thú nhân có thân phận như Lai Ân mà nói thì vẫn rất an toàn.

Vì để có thể thuận lý thành chương giải trừ hôn ước với Khoa Thụy Ân, Hạ Tử Minh lập tức bắt hệ thống mở khóa ‘bàn tay vàng’ cho mình, định vị vị trí của Khoa Thụy Ân và Y Văn. Sau khi biết được bọn họ ở đâu, vào lúc nào quấn lấy nhau, hắn liền mai phục ở đó.

Y Văn và Khoa Thụy Ân lúc này đã vượt qua màn rào chắn cuối cùng, lúc hai người đang quấn lấy nhau như keo như sơn, đôi bên trao nhau lời yêu, lập tức lôi lôi kéo kéo tiến vào phòng, ôm lấy nhau.

“Khoa Thụy Ân, huynh rối cuộc là đến khi nào mới giải trừ hôn ước với kẻ ngốc kia, ở bên ta đây?” Y Văn vừa không ngừng kích thích, quyến rũ Khoa Thụy Ân vừa hỏi.

Khoa Thụy Ân hơi đẩy hắn ra một chút: “Đợi thêm chút nữa, ta…”

Hắn nói chưa dứt câu, Hạ Tử Minh lập tức đã cố ý đụng rơi thứ gì đó.

“Ai ở đó?” Khoa Thụy Ân ngay tức khắc nhanh nhạy hét lớn một tiếng về phía góc Hạ Tử Minh đang trốn.

“Lai Ân, đệ sao lại ở đậy?” Trong nháy mắt khi Khoa Thụy Ân thấy Hạ Tử Minh, vẻ mặt liền chợt biến đổi, trở nên hoảng hốt lo sợ.

Hắn cũng không biết mình vì sao lại thấy rất hoảng sợ, rõ ràng chuyện của mình và Y Văn đến ngay cả lão tù trưởng mình cũng không tránh né, có thể nói là vô cùng quang minh chính đại, chỉ là không nói rõ ràng ra thôi, nhưng hắn vô hình chung lại không muốn Lai Ân nhìn thấy, vô hình chung trở nên hoảng sợ.

Hắn không biết vì cái gì?

Lại rất hoảng sợ.

“Ta… Ta cùng đám Ngải Nhĩ chơi trốn tìm…” Hạ Tử Minh tay chân luống cuống, tự chơi với ngón tay mình, hoàn toàn là dáng vẻ ngây thơ, vô tri, hoàn toàn không hiểu mình làm sai cái gì.

Khoa Thụy Ân vừa thấy Lai Ân, liền theo bản năng cách xa Y Văn 8 trượng.

Y Văn nhìn Khoa Thụy Ân, lại nhìn kẻ ngốc thân là bạn đời trên danh nghĩa của Khoa Thụy Ân trong truyền thuyết, bước lên một bước, đang muốn nói chút gì đó.

Nhưng hắn còn chưa làm gì, Khoa Thụy Ân đã ngăn hắn lại, dáng vẻ như sợ hắn làm tổn thương, kích động đến Lai Ân vậy.

Khoa Thụy Ân dè dặt, cẩn thận đi đến trước người Hạ Tử Minh, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đám Ngả Nghĩ tìm không thấy đệ, nhất định sẽ rất nóng ruột. Khoa Thụy Ân ca ca đưa đệ quay lại, có được không?”

Hạ Tử Minh thấy dáng vẻ căng thẳng của Khoa Thụy Ân, đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

Hắn còn chưa kịp sắp xếp dùng đến bẫy của mình, cũng chưa thay đổi cảm tình của Khoa Thụy Ân trong ký ức đối với Lai Ân, nhưng thông qua ánh mắt của Khoa Thụy Ân, hắn phát hiện ra rồi, Khoa Thụy Ân vô hình trung vậy mà lại thích Lai Ân cơ đấy…

Chỉ có điều, hắn quá tự ti và kiêu ngạo, chỉ cần nghĩ tới bản thân là dựa vào đâu mới đổi đời được, cùng với lịch sử đen tối khi mà bản thân phải khom lưng khúm núm, hao tổn tâm trí lấy lòng một kẻ ngốc như Lai Ân để có chỗ đứng cũng đã đủ để khiến hắn không chịu thừa nhận việc bản thân lại thích một kẻ ngốc như Lai Ân.

Nhưng phản ứng đầu tiên không lừa được người khác, phản ứng đầu tiên sau khi chuyện hắn và Y Văn yêu đương vụng trộm bị bại lộ vậy mà lại không phải là bảo vệ Y Văn, mà lại là bảo vệ Lai Ân, không muốn Lai bị tổn thương, đã nói rõ điểm này.

Kiêu ngạo, tự phụ như Khoa Thụy Ân vậy mà lại thích kẻ ngốc Lai Ân.

Thú vị! Điều này thực sự quá thú vị.

Sau khi Hạ Tử Minh nhận ra điều này, trong đầu lập tức nhảy ra càng nhiều cách trêu đùa với tên Khoa Thụy Ân ở thế giới này.

“Lai Ân, lại đây! Khoa Thụy Ân ca ca đưa đệ về nhà.” Khoa Thụy Ân đưa tay ra hướng về phía Lai Ân, hắn biết hắn không yêu Lai Ân, không thể ở bên kẻ ngốc này, để kẻ ngốc này thành bạn đời của hắn, nhưng hắn lại thực tâm muốn chăm sóc, bảo vệ Lai Ân cả đời.

Hạ Tử Minh lùi về sau một bước, đâm đúng chỗ hiểm*, ngây thơ và vô tri nhìn Khoa Thụy Ân hỏi: “Khoa Thụy Ân ca ca, huynh vừa làm gì với ca ca này thế? Huynh vì sao lại ăn miệng của hắn, miệng hắn có gì ngon à? Ưm?”

*Gốc là ‘na hồ bất khai đề na hồ’ (哪壶不开提哪壶) câu này có thể hiểu là nói những điều ko nên nói, nói đúng vào khuyết điểm của người ta,…

“Khoa Thụy Ân ca ca…” Khoa Thụy Ân đối diện với đối mắt thuần khiết như thế của đứa ngốc, dưới đáy mắt xẹt qua một tia lúng túng, lập tức tìm một lý do lấy lệ nói: “Khoa Thụy Ân ca ca đang chơi trò chơi với Y Văn ca ca.”

Hạ Tử Minh càng hiếu kỳ, vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn: “Chơi trò chơi, chơi trò gì thế?”

“Chơi một trò mà chỉ có người lớn mới được chơi, trẻ con không được chơi. Lai Ân còn nhỏ, đừng tò mò.” Khoa Thụy Ân không biết nói như thế nào với hắn, liền bước lên trước một bước, nắm lấy tay Lai Ân.

Hắn dừng một chút, để lại một câu cho Y Văn: “Y Văn, đệ về trước đi. Ta đưa Lai Ân về nhà, lát nữa sẽ tìm đệ sau.”

Hắn tin tưởng người bạn đời mà hắn chọn, nhất định là có thể hiểu được hành động này của hắn.

Nói xong, hắn không để ý thấy vẻ mặt kinh ngạc của Y Văn, cầm lấy tay Lai Ân dắt hắn ra khỏi cảnh tay ba của ba người. Trên đường còn không ngừng dặn dò Lai Ân: “Lai Ân, nhớ kỹ này, chuyện Khoa Thụy Ân ca ca và Y Văn ca ca chơi trò chơi vừa rồi, Lai Ân không được nói với ai khác, đây là bí mất giữa chúng ta, có được không?”

“Vì sao không được nói với người khác?” Hạ Tử Minh diễn vô cùng trọn vai đứa bé hiếu kỳ.

Khoa Thụy Ân tùy ý tìm một lý do cho có lệ, dù sao Lai Ân cũng là đứa ngốc, hắn cũng không cần phải sợ Lai Ân không tin: “Bởi vì, luật chơi của trò chơi này chính là lúc hai người chơi, bị người thứ ba nhìn thấy, người thứ ba không được nói với người khác, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện không hay, Lai Ân nhất định sẽ không hi vọng Khoa Thụy Ân xảy ra chuyện không hay, đúng không nào? Cho nên, Lai Ân nhất định đừng nói với người khác nhé.”

“À ~ Được ~” Hạ Tử Minh làm ra vẻ chậm chạp, ngây thơ, đồng ý như một đứa trẻ.

Khoa Thụy Ân vô cùng kiên nhẫn đưa ra ngón út hướng về phía Hạ Tử Minh: “Nào, chúng ta móc ngoéo, móc ngoéo treo cổ một trăm năm, không được thay đổi!”

Hắn năm đó vì dỗ được Lai Ân vui vẻ mới trở thành con nuôi của tù trưởng.

Hiện tại hắn thành tù trưởng rồi, tuy không muốn tiếp tục tốn công sức dỗ dành Lai Ân cho lắm, nhưng khả năng dỗ dành Lai Ân của hắn lại là làm nhiều thành quen, chưa từng kém đi phân nào.

Dù là Adam cũng kém xe hắn.

“Được, móc ngoéo thắt cổ trăm năm, không được thay đổi!” Hạ Tử Minh nhìn hắn đưa ra ngón út móc ngoéo với mình, lập tức ngoan ngoãn, nghe lời dùng ngón út của mình móc ngoéo với Khoa Thụy Ân.

Móc ngoéo rồi, Khoa Thụy Ân không còn phải sợ Lai Ân sẽ nói chuyện của hắn với Y Văn cho người khác nữa.

Đây là ước định ngầm* của hắn và Lai Ân, móc ngoéo, là thành bí mật nhỏ, không được nói với người khác, tù nhỏ tời lớn đều làm như vậy.

*Gốc là ‘tâm chiếu bất tuyên’ (心照不宣): nghĩa là ngầm hiểu trong lòng, không cần nói ra. Trong trường hợp này thì t chỉ giữ bản chất của cụm từ là ‘ngầm’ để ghép với động từ ‘ước định’.

Lai Ân ngốc rất trọng lời hứa móc ngoéo, chưa từng nói ra bất cứ bí mất nào của hắn.

Thế nhưng, Khoa Thụy Ân mưu toan tính toán, lại không biết, Lai Ân hiện tại đã không phải Lai Ân ngốc nghếch, chuyện nay mai quên kia nữa, mà là Hạ Tử Minh.

Cho dù vì để duy trì tính cách nhân vật, hắn sẽ không chủ động nói ra chuyện Khoa Thụy Ân và Y Văn để đạt được mục đích giải trừ hôn ước với Khoa Thụy Ân.

Hắn cũng có thể dùng phương pháp khác nói cho người khác biết.

Một ngày nọ, Adam đang chơi với Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh lại đột nhiên nhào tới, hướng đến môi hắn liền mô phỏng lại cảnh ngày hôm đó giữa Khoa Thụy Ân và Y Văn, gặm cắn, liếm liếm một cách bừa bãi.

Không phải là hôn, mà là mô phỏng hình thức cắn, gặm, liếm một cách vụng về.

Adam ầm một tiếng, một viên đạn bắn ra xa, cả người đỏ bừng: “Lai… Lai Ân, đệ làm gì vậy?”

“Lai Ân thích ca ca, muốn chơi trò chơi với ca ca.” Hạ Tử Minh lại tiếp cận Adam, ôm lấy hắn, nhắm đến môi hắn chuẩn bị gặm cắn tiếp.

Hết chương 64

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi