XUYÊN NHANH: SAU KHI PHÁO HÔI TRỌNG SINH

Edit: An Ju

Hạ Tử Minh kinh ngạc nhìn Lâu Thăng, giống như đã phát hiện ra một bí mật gì đó lớn của tên ngụy quân tử hoàn mỹ không tỳ vết này, liền đã chắc chắn hỏi: “Cậu không phải thì sao có thể bị tôi hôn đến cương, chẳng lẽ cậu muốn nói cậu chỉ cương cho phải phép thôi à?”

Hắn không tin Lâu Thăng không phải người đồng tính, nếu như không phải thì sao lại cương khi mình hôn chứ?

“Tôi nói không phải là không phải!” Lâu Thăng trong lòng rối như tơ vò, nghe cách nói khẳng định chắc nịch về tính hướng của mình này liền tái mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên hung ác.

Hắn sao có thể là người đồng tính, sao có thể được?

Đều là do Chu Chi Minh, đều là lỗi của tên ngốc Chu Chi Minh, nếu chiều tối nay không phải Chu Chi Minh làm hô hấp nhân tạo cho hắn, thì hắn sao có thể có phản ứng với đàn ông được?

Từ nhỏ đến lớn, Lâu Thăng đều là đứa trẻ ngoan ngoãn, hoàn hảo tỏng mắt người khác, hoàn toàn khác với đứa trẻ hư hỏng như hắn, đây còn là lần đầu tiên Hạ Tử Minh nhìn thấy dáng vẻ giận dữ, hoảng hốt như vậy.

Trong lòng Hạ Tử Minh trong nháy mắt càng thêm chắc chắn Lâu Thăng cũng là người đồng tính, thậm chí có khả năng là một gay kín*.

*Gốc là ‘thâm quỹ’ (深柜) chỉ những người thuộc cộng đồng LGBTQ+ không dám come out.

Hắn nhìn dáng vẻ giận dữ vô cùng của Lâu Thăng, trong lòng lập tức xuất hiện một ý xấu, cười trên nỗi đau của người khác, hắn nghĩ mọi người đều thích Lâu Thăng, đều nói Lâu Thăng giỏi, Lâu Thăng không phải cũng giống như cậu ấm ăn chơi vô dụng như hắn, chẳng qua cũng là một người đồng tính khiến người ta ghét bỏ hay sao?

“Kỳ thực, đồng tính cũng không có gì, không hề đáng sợ đâu. Đó là một vấn đề về xu hướng tình dục bình thường, tôi… tôi không phải cũng là người đồng tính hay sao? Cậu không cần phải sợ hãi và phủ định bản thân như thế, đây không phải bệnh.” Ôm tâm tư như vậy, giọng nói của Hạ Tử Minh mềm và trầm xuống không ít, ôm một ý xấu muốn Lâu Thăng không thừa nhận hắn là người đồng tính không được và từ đó mà cảm thấy đau khổ, dùng một điệu bộ đã từng trải hiểu lòng người dẫn dắt, khuyên giải Lâu Thăng chấp nhận bản thân.

Lâu Thăng biến đổi sắc mặt, cường điệu một lần nữa: “Tôi nói rồi, tôi không phải.”

Ngoài Hạ Tử Minh ra, hắn chưa từng có loại kích thích như vậy đối với người đàn ông nào khác… Nếu như vậy, hắn cũng được tính là người đồng tính sao?

“Cậu bị tôi hôn đến cương rồi, cậu còn nói cậu không phải?” Hạ Tử Minh rất cố chấp.

Nếu hắn đã rơi vào con đường đồng tính không thuốc nào chữa được, vậy hắn nhất định cũng phải kéo đứa trẻ giỏi giang, hoàn hảo không khuyết điểm trong mắt người khác như Lâu Thăng xuống biến chất cùng với mình.

Lâu Thăng bị hắn hỏi mà cứng đờ người, đứng bật dậy, mắt tập trung vào Hạ Tử Minh một cách gắt gao, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu? Cậu vì sao lại hôn tôi?”

Hạ Tử Minh sững sờ, không biết đáp lại như thế nào.

“Cậu không phải ghét tôi, không vừa mắt với tôi, thích Phương Vũ hay sao? Vì sao lại hôn tôi?” Lâu Thăng cầm chặt lấy tay hắn không cho hắn trốn, tuy bên ngoài hòa nhã lạnh lùng, nhưng trên thực tế, hắn là người có tính chiếm hữu rất mạnh: “Hay chuyện cậu thích Phương Vũ, ghét tôi thực ra là giả, thực tế người cậu thích là tôi, vì yêu sinh hận mới gây khó dễ cho tôi, muốn lôi kéo sự chú ý của tôi? Hửm?”

Hạ Tử Minh không biết mình nên giải thích như thế nào về việc bản thân mới nóng đầu, đầu óc mê muội sinh ác ý, muốn cố ý làm Lâu Thăng ghê tởm mới hôn hắn.

Lâu Thăng lại không chịu bỏ qua cho hắn, ép hỏi một lần nữa: “Trả lời tôi.”

Suy nghĩ lúc này trong đầu Hạ Tử Minh chỉ có một, chính là Lâu Thăng không giống hắn, lại có thể không hề cảm thấy đau khổ, rầu rĩ, không thể thoát ra giống như bản thân lúc mới phát hiện ra mình là người đồng tính, hắn thậm chí còn có xu hướng chấp nhận tính hướng của bản thân một cách thản nhiên và rành mạch như thế.

Thế này nên làm sao bây giờ?

Lâu Thăng là người đồng tính, Phương Vũ cũng vậy.

Quan hệ của bọn hắn tốt như vậy, Phương Vũ lại vẫn luôn thầm yêu Lâu thăng, lúc trước Lâu Thăng chưa phát hiện mình là người đồng tính thì còn dễ bàn, bây giờ phát hiện Phương Vũ đối tốt với hắn như vậy, gia thế lại tốt, có thể mang đến cho hắn sự trợ giúp lớn như vậy, dựa theo loại tính cách lợi dụng người khác để leo lên mà không hề chột dạ, tận dụng mọi thứ mình có thể lợi dụng của Lâu Thăng, bọn hắn không phải sẽ ở bên nhau hay sao?

Không, không, bọn hắn không thể ở bên nhau được.

Dù cho Phương Vũ từ chối mình, Hạ Tử Minh cũng không muốn hắn và Lâu Thăng ở bên nhau.

Nhưng, bọn hắn đều là người đồng tính, nếu thật sự muốn tiến tới với nhau, mình có cách gì cản trợ bọn hắn đây?

Hạ Tử Minh lập tức hoảng hốt, vì không để Phương Vũ và Lâu Thăng tiến tới với nhau như trong tưởng tượng của mình, hắn bình tĩnh nhìn Lâu Thăng trong bóng tối, trong lòng lại xuất hiện một ác ý.

Hắn nghĩ nếu hắn và Lâu Thăng đến với nhau, Lâu Thăng và Phương Vũ không phải là sẽ không thể ở bên nhau được hay sao?

“Sao không nói?” Lâu Thăng trong bóng tối hỏi hắn.

Hạ Tử Minh nắm lấy tay hắn, ánh mắt trong bóng tối khóa chặt lấy hắn, nói: “Này! Lâu Thăng, chúng ta thử đi.”

“Thử? Thử cái gì?” Lâu Thăng thấy lạ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.

Hạ Tử Minh liếm liếm môi, nghĩ đến cảm giác mình với hôn Lâu Thăng, không chỉ không cảm thấy ghê tởm, còn cảm thấy rất thoải mái, rất có ý muốn được thử lại.

“Thử, hôn rồi an ủi cho nhau. Chỉ cần không vượt qua điểm giới hạn cuối, chúng ta đều có thể thử. Loại chuyện như vậy, hai người làm so với một người tự làm thoải mái hơn nhiều.”Hạ Tử Minh cắn cắn môi, đánh bạo đưa ra lời đề nghị.

Lâu Thăng ở trong bóng tối hơi cau mày: “Tôi nói rồi, tôi không phải người đồng tính.”

Hắn từ trước đến nay đều không thích đặt mình vào trong mối nguy hiểm không rõ.

“Tôi không nói cậu là người đồng tính, cậu nói không phải thì là không phải. Tôi thấy cậu cũng chưa từng yêu đương, hôn môi ai cả đúng chứ? Tôi bây giờ cũng độc thân, nếu hai bên đều có nhu cầu kiểu này, lại còn có thể cương với đối phương, sao không thầm tiến tới, giúp đỡ nhau? Hơn nữa, cậu lại chưa từng hôn ai, tương lai có yêu đương thì nhất định sẽ khiến con gái người ta chê cười, chúng ta ở bên nhau… Tôi cũng có thể dạy cậu, để cậu luyện tập, hiểu rõ một ít kỹ năng.” Hạ Tử Minh dùng mọi cách dụ dỗ.

Lâu Thăng lại cười giễu: “Tôi không phải người đồng tính, một người đồng tính như cậu thì có thể dạy tôi cái gì?”

“Không bàn đến cậu là người đồng tính hay gì, giữa những người bạn là con trai với nhau giúp đỡ nhau tuốt súng gì đó, cũng không phải không có đi. Tôi tuy là người đồng tính nhưng tôi sẽ không hẹn hò với cậu, sẽ không đi đến bước cuối cùng với cậu, chúng ta âm thầm lặng lẽ giúp đỡ lẫn nhau thì có gì không tốt chứ? Tôi sẽ không để cho người khác biết, nếu sau này cậu hẹn hò với bạn gái, tôi cũng sẽ không can thiệp… Chúng ta chỉ là dạng quan hệ hỗ trợ đôi bên thôi.” Hạ Tử minh một lòng hướng hắn đến con đường hôn nhân giả đối của những người đồng tính*.

*Gốc là ‘phiến hôn đồng tình luyến’ (骗婚同性恋) dịch sát nghĩa thì ý là người đồng tính nhưng phải thể hiện mình là dị tính và kết hôn với dị tính. ‘Phiến’ là ‘lừa gạt’, ‘hôn’ là kết hôn. Tình trạng này thường xảy ra với những người thuộc cộng đồng LGBTQ+ không dám come out.

Hắn gần như đã nhận định Lâu Thăng chính là gay kín, vì tương lai hắn định sẽ làm người bình thường, cưới vợ sinh con, không ngờ bị mình bắt được khuyết điểm mới không nhận…

Mà việc hắn muốn làm bây giờ chính là bám lấy Lâu Thăng bằng mọi cách, thậm chí là lưu lại video làm chứng cứ gì đó, đợi tương lai lúc Lâu Thăng hẹn hò, kết hôn rồi, mới lôi ra, để cho mọi người đều biết Lâu Thăng là gay nhưng lại kết hôn với dị tính, là tện khốn nạn, thứ cặn bã, khiến mọi người đều nhìn thấy rõ bộ mặt thật của hắn, khiến Lâu Thăng từ đó về sau mất hết danh dự.

Khiến Phương Vũ không thích hắn nữa.

Tưởng tượng thì rất là đẹp đẽ, nhưng có thể làm được không thì trong lòng Hạ Tử Minh lại rất không tự tin…

Lâu Thăng vẫn luôn có thù với mình, hắn sẽ tiến vào cái bẫy của mình dựa theo các bước mà mình nghĩ sao? Hắn là người lý trí, thực dụng đến thế, Hạ Tử Minh không dám khẳng định.

Trong bóng tối, hắn gần như có hơi chùn bước, muốn thu hồi lại vọng tưởng không thực tế của mình: “Có… Có thể là tối nay đầu óc tôi hồ đồ mất rồi…”

Chuyện này coi như thôi đi.

Hạ Tử Minh đang nghĩ đến là tốt đẹp, nhưng còn chưa đợi hắn nói xong.

Lâu Thăng đã giành trước một bước, mở miệng: “Được, nếu đã như vậy, vậy cứ thử đi.”

Bóng tối là chất xúc tác dễ sản sinh ra những suy nghĩ đen tối nhất ở góc nào đó trong tim mỗi người.

Trực giác và lý trí của Lâu Thăng nói với hắn, hắn không nên ở bên tên cậu ấm Chu Chi Minh này, rất nguy hiểm. Nhưng cơ thể và đầu óc hắn lại như không thể khống chế mà bị thân thể của Hạ Tử Minh mê hoặc…

Hơn nữa, lúc hắn nghĩ đến đôi chân vừa dài vừa thẳng cùng với đường cong mông cao đẹp, Lâu Thăng càng cảm thấy mũi như nóng lên.

Hạ Tử Minh giật mình tại chỗ: “Hả?”

Hắn như còn chưa kịp phản ứng lại, Lâu Thăng đã đồng ý rồi?

Cả người Lâu Thăng tiền lại gần, hơi thở xâm lược áp tới, không cho phép kháng cự, mạnh mẽ hôn, trong miệng Hạ Tử Minh tiến công chiếm đất, mà tay cũng không thành thật sờ soạng, nắn bóp đối chân dài và bờ mông hắn ham muốn đã lâu.

Hạ Tử Minh bị hắn hôn đến cả người đều mềm ra.

Cái hôn của Lâu Thăng thực sự quá nóng, quá mạnh mẽ, hung hăng và có ý xâm lược cực mạnh, khác hẳn với sự ôn hòa, khiêm nhường, nho nhã, lễ độ mà hắn biểu hiện thường ngày.

Gần như là muốn xé tan và ăn cả cơ thể Hạ Tử Minh vào bụng!

Lúc Hạ Tử Minh bị hắn hôn đến nỗi tim đập rộn lên, không thể động đậy, không nhịn được mà có hơi phân tâm nghĩ, tôi là ai, tôi đang ở đâu, người vừa đề nghị loại hỗ trợ lẫn nhau kiểu ‘hiệp nghị bạn giường’ thật sự là hắn đưa ra mà không phải Lâu Thăng đề xuất đấy chứ? Hắn sao tự nhiên cảm thấy mình giống như là dê vào miệng cọp vậy? Lâu Thăng như chờ đợi đã lâu rồi vậy?

Hắn là dê, mà Lâu Thăng là cọp.

Còn có Phương Vũ, nếu như Phương Vũ thật sự được ở bên Lâu Thăng như mong muốn, Phương Vũ vẫn sẽ là công chứ?

Trong đầu Hạ Tử Minh mê man, hỗn loạn, ý thức không rõ.

Trong lúc mông lung không chỉ cảm thấy kiến nghĩ mà mình đề xuất ra này đối với mình chẳng có lợi chỗ nào cả, trái lại Lâu Thăng lại được không ít tiện nghi…

Có điều, thôi, hắn để mặc Lâu Thăng muốn làm gì thì làm, có chút như là cam chịu nghĩ nể mặt Lâu Thăng có vẻ ngoài không tệ, với cả thân mật với hắn ta cũng không ghê tởm lắm, hắn chấp nhận, dù sao thì mình cũng không thiệt, không phải sao?

Loại chuyện này đối với người trẻ tuổi mới được mở mang mà nói, từ trước tới nay đều là có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, không hãm lại được.

Sau buổi tối mất không chế đó, quan hệ giữa Hạ Tử Minh à Lâu Thăng đột nhiên tiến thẳng đến một loại tình trạng gắn bó như keo như sơn đến là lạ. Hai người luôn luôn hẹn hò kín với nhau, làm như nếm trộm được trái cấm vậy, không hôn thì sẽ là các thế loại ‘an ủi’ lẫn nhau.

Lúc trước Lâu Thăng luôn đề phòng Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh vô duyên vô cớ gọi hắn, hắn sẽ không tới, mỗi lúc như vậy Hạ Tử minh luôn cảm thấy Lâu Thăng không nể mặt mình, làm mất thể diện của mình, càng ghét, càng căm Lâu Thăng hơn.

Nhưng Lâu Thăng của bây giờ đối với Hạ Tử Minh mà nói, không nói đến chuyện gọi là đến, thậm chí Hạ Tử Minh mấy ngày không liện hệ hắn, hắn còn chủ động liên hệ Hạ Tử Minh.

Quả thực là kỳ quái đến không thể kỳ quái hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi