XUYÊN NHANH: TRỜI SINH NGƯỜI THẮNG

Thanh Quyên đứng suốt một đêm, cả người nhức mỏi, nhưng đau đớn trên thân thể không thể so được với sự sợ hãi trong trái tim, Tam tiểu thư vậy mà biết yêu thuật.

Chưa chạm vào các nàng, đã khiến cho các nàng không thể động đậy, không thể mở miệng, đây không phải yêu thuật thì là cái gì?

Vốn nghĩ rằng Tam tiểu thư không hiểu sự đời, còn không được phu nhân cùng tướng gia sủng ái, định sau khi đến phủ hoàng tử sẽ xưng vương xưng bá Thanh Quyên, trăm triệu suy tính giờ đều tan thành bọt nước, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, chờ đến ngày thứ ba khi lại mặt, nhất định phải nói chuyện Tam tiểu thư biết yêu thuật với phu nhân và tướng gia.

Ngoại trừ đêm tân hôn, hai ngày sau đó, Thất hoàng tử đều không đi đến hậu viện, càng không để tâm đến vị hoàng tử phi mới cưới này.

Trên dưới bên trong phủ hoàng tử, ai cũng có thể nhìn ra, Thất hoàng tử phi mới vào cửa e rằng còn không được sủng ái bằng hai vị trắc phi ở thiên viện, khi hai người kia nhập phủ, tốt xấu gì điện hạ vẫn nguyện ý đi gặp một lần. Bất quá không ai dám làm lơ Thất hoàng tử phi, rốt cuộc người ta chính là chủ tử, là thân con dâu của bệ hạ trên ngọc điệp hoàng gia[1].

Mà Thất hoàng tử phi hình như có hơi kỳ quái đi, từ khi vào phủ đến giờ không hề đề cập tới chuyện cầu kiến điện hạ dù chỉ nửa câu, không triệu kiến quản sự, cùng với hai vị trắc phi trong phủ. Hạ nhân hồi môn của Thất hoàng tử phi càng kỳ quái hơn, người nào người nấy đều giống như bị doạ vậy, cả ngày cúi mặt xuống đất không dám ngẩng đầu.

Hạ nhân của phủ hoàng tử mờ mịt vượt qua ba ngày vốn dĩ nên tràn ngập không khí vui mừng, tới ngày hồi môn, theo lệ thường, hoàng tử và hoàng tử phi phải cùng đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, thậm chí sau đó còn tiếp tục tiến cung bái kiến bệ hạ.

Quản gia chủ động dò hỏi Thất hoàng tử, lễ vật hồi môn có gì cần lưu ý.

Tiêu Kỳ cười nhạo một tiếng, dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân, sự châm chọc trong đôi mắt đào hoa kia lại khiến lòng người rét lạnh, "Ta không đi, nàng muốn về thì tự về một mình là được."

Nhưng như vậy sẽ đồng nghĩa với việc chà đạp lên mặt mũi của Thất hoàng tử phi, mặt mũi của phủ Thừa tướng đó, trên trán quản gia chảy một lớp mồ hôi lạnh, cũng không dám mở miệng khuyên điện hạ, lau lau trán, bước nhanh về phía viện của Thất hoàng tử phi, có lẽ khi Thất hoàng tử phi biết chuyện, sẽ cùng điện hạ nói vài câu.

"Ta muốn cầu kiến hoàng tử phi, cứ nói có việc quan trọng cần bẩm báo." Quản gia ngoài mặt tươi cười, trong lòng lại vô cùng khẩn trương, không rõ Thất hoàng tử phi là người như thế nào, nếu giận chó đánh mèo trút giận lên hắn, vậy thì hắn thật sự xui xẻo.

Không lâu trước đây bị giáng chức từ nha hoàn hồi môn bên người xuống nha hoàn trông cửa Thanh Quyên tư sắc tái nhợt nói, "Hoàng tử phi không thích bị người khác quấy rầy."

Đừng nói là hạ nhân của phủ hoàng tử, đến hạ nhân hồi môn cũng không thể lưu lại trong phòng, còn muốn ở, học làm con rối gỗ không biết nói trước đi.

Quản gia bị ngăn lại, không gặp được Thất hoàng tử phi, đành phải cách một cánh cửa nói chuyện điện hạ sẽ không hồi môn cùng hoàng tử phi.

Vốn tưởng rằng hoàng tử phi sẽ sinh khí, không nghĩ tới nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Ồ, vậy thì không về."

Diệp Vô Tâm không biết hồi môn là cái gì, may mà có 9526 giải thích cho nàng hiểu, bất quá nàng cũng không phải rất muốn trở về Diệp phủ, có thời gian làm việc vô bổ đó, còn không bằng ngồi trong phòng tĩnh tâm tu luyện, nâng cao võ công.

Về cơ bản Thất hoàng tử không thể uy hiếp được đến sự an toàn của nàng, nên thái độ của Diệp Vô Tâm thực thẳng thắn, không muốn trở về liền không trở về.

Sau khi rời khỏi Thanh Phong Am, Diệp Vô Tâm cảm giác được bình cảnh yên ắng đã lâu có dấu hiệu chuẩn bị đột phá, khó trách người của Phiêu Miểu Môn dù đang tu luyện nhưng vẫn muốn đi đến nhân gian, ở mãi một chỗ, muốn đột phá cũng khó.

Nàng không để chuyện hồi môn trong lòng, đám người Thanh Quyên nghe xong lời này thì sắc mặt càng thêm trắng bệch, như vậy bọn họ làm gì còn cơ hội mật báo cho phu nhân, trong lòng trực tiếp coi Diệp Vô Tâm thành yêu ma quỷ quái, thế đạo này, tánh mạng của nô bộc hoàn toàn nằm trong tay chủ tử, không có sự cho phép của Diệp Vô Tâm, bọn họ không thể bước nửa bước ra khỏi Thất hoàng tử phủ.

Quản gia khóc không ra nước mắt, điện hạ không chịu bồi hoàng tử phi hồi môn, hoàng tử phi vậy mà cũng không muốn trở về, đây là chuyện gì vậy. Hai vị lại đều là chủ tử, thật sự khiến hắn phát sầu.

Ngày hồi môn, Diệp Thành Huy cùng Phan thị ngồi ở chính đường, mỗi người đã chuẩn bị sẵn một bụng lời cần nói, nhưng uống trà cả một ngày, vẫn chưa thấy người đâu.

Trong một ngày cả Thất hoàng tử phủ và Diệp phủ đều trở thành trò cười cho kinh thành, phía hoàng cung cũng nhanh chóng nhận được tin tức.

"Ngày xưa trẫm quả thực đã chiều hư ngươi rồi." Long Tuyên Đế khó có lúc phát hoả với Thất hoàng tử Tiêu Kỳ, bởi vì chuyện này có liên quan trực tiếp đến thanh danh của Thất hoàng tử, hiện tại đến một thường dân còn có thể chê bai Thất hoàng tử, đến việc cùng tân thê tử trở về nhà mẹ đẻ cũng không làm được.

"Vốn dĩ ta cũng không muốn thành thân." Tiêu Kỳ lẩm bẩm nói.

Thất hoàng tử Tiêu Kỳ bị triệu vào cung, hiện giờ thành Thất hoàng tử phi Diệp Vô Tâm cũng không thoát được, chẳng qua Tiêu Kỳ phải đối mặt với Long Tuyên Đế, còn bên nàng là hoàng hậu phi tần Thái Tử Phi cùng những người liên can.

9526 lúc mới vừa bắt đầu còn có chút lo lắng ký chủ bị nữ nhân trong hậu cung khi dễ, ai ngờ thái độ của Diệp Vô Tâm chẳng khác gì thời điểm đối mặt với đám phụ nhân ở Diệp phủ.

Nàng không quỳ cũng không cúi chào, khi bái Phạm Tố Vấn làm sư phụ ít ra còn lạy vài cái, đứng dưới mái nhà thấp[2], Diệp Vô Tâm hoàn toàn có thể co được duỗi được hơn tưởng tượng của 9526.

Mà người trong hoàng cung dám bắt nàng quỳ xuống, cũng không được mấy người.

Có thanh danh trong dĩ vãng của Thất hoàng tử, Diệp Vô Tâm không phải chịu bao nhiêu trách móc nặng nề, cùng lắm là không hiểu chuyện một chút, mà đối mặt với Diệp Vô Tâm trước sau thanh thanh đạm đạm, trầm mặc ít lời, những người khác cũng không còn lời gì muốn nói, vô luận là tiếu lý tàng đao[3] hay mỉa mai châm chọc, đối phương đều mang đều mang dáng vẻ nghe không hiểu cũng không để trong lòng, nói thêm nữa có ý nghĩa gì đâu.

Chẳng lẽ còn có thể lấy cái lý do này trách phạt, đến một câu chống đối Diệp Vô Tâm cũng chưa từng nói qua, người ta căn bản là không nói lời nào.

Nếu không phải thỉnh thoảng còn đáp lại, thật sự hoài nghi Diệp gia Tam tiểu thư là một người câm.

Thái Tử Phi Diệp Minh Huệ âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Tam muội, thấy đối phương không thèm để ý, trong lòng càng thêm sinh khí. Nghĩ thầm còn không bằng Nhu Nhi gả cho Thất hoàng tử, tốt xấu gì còn có thể hỗ trợ cho nàng.

Từ trong điện bước ra, Thái Tử Phi mời Tam muội đến cung của mình thưởng trà, ý định chỉ điểm một chút cho vị muội muội này.

Diệp Vô Tâm không chút nghĩ ngợi liền trả lời, "Ta phải về phủ hoàng tử."

Thái Tử Phi: "......" Còn không bằng im lặng chẳng nói lời nào.

Thấy Thái Tử Phi tâm tình tựa hồ không quá tốt rời đi, 9526 hỏi, "Ký chủ, các nàng sẽ tiếp tục làm khó ngươi sao?"

Diệp Vô Tâm hồi ức về lúc còn ở trong cung một chút, "Đại khái về sau sẽ không muốn nói chuyện cùng ta."

"Hơn nữa ngươi thích nói chuyện cùng các nàng sao?" Diệp Vô Tâm chớp mắt,

9526 thành thật trả lời, "Không thích."

Diệp Vô Tâm cười khẽ, "Ta cũng không thích."

Lúc Tiêu Kỳ ra khỏi cung của Long Tuyên Đế, đã thấy Diệp Vô Tâm bên ngoài cửa cung.

Trước đấy bị triệu gấp, nên không đi cùng một chiếc xe ngựa, còn chưa kịp nhìn kỹ đối phương, kỳ thật khi Tiêu Kỳ bị Long Tuyên Đế mắng té tát, cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành cái dạng này.

Hắn vốn cho rằng hắn không bồi Diệp Vô Tâm trở về Diệp gia, nàng sẽ chỉ uỷ khuất cầu toàn mà trở về,

Những quý nữ đó không phải đều như thế sao, về nhà mẹ đẻ thì tố khổ, nhưng ở bên ngoài lại liều mạng bảo vệ mặt mũi, không cho phép người khác chê cười.

Ai biết nàng một chút cũng không bận tâm đến thanh danh nữ nhi đã xuất giá không hồi môn, không thèm quay về.

Tâm tình Tiêu Kỳ có hơi phức tạp, vừa định gọi Diệp Vô Tâm một câu, lại thấy nàng trực tiếp leo lên xe ngựa.

Không hề chờ hắn.

Tiêu Kỳ: "......"

"Diệp Minh Tâm." Tiêu Kỳ nghẹn một bụng lửa giận lớn tiếng nói,

Diệp Vô Tâm lơ mơ nhớ ra việc tên nàng đã được sửa lại, chần chờ một chút, nhấc màn xe lên, "Ngươi gọi ta?"

"Đương nhiên là gọi ngươi, bằng không thì gọi ai?" Tiêu Kỳ đối diện với khuôn mặt thanh lãnh đến mức cơ hồ không có một tia gợn sóng của nàng, hung tợn đáp lại, "Không thèm đợi phu quân của ngươi, nữ nhi tốt do Diệp gia dạy ra đây sao."

Diệp Vô Tâm không phản bác nửa câu trước, kỳ thật nàng chưa bao giờ xem Tiêu Kỳ như phu quân của nàng, nàng giả ngu chứ không khờ thật, nhưng hiện tại lời này không thể nói ra.

Còn nửa câu sau, "Ta không phải do Diệp gia giáo dưỡng, ngươi nói sai rồi."

Tiêu Kỳ nghẹn họng, nhịn không được hung hăng đá xa giá[4], con ngựa dịu ngoan không tránh khỏi bị kinh sợ một chút, mã phu vội vàng giữ chặt dây cương, Diệp Vô Tâm những tưởng bị Tiêu Kỳ doạ vẫn là dáng vẻ đó, ngược lại thực nghiêm túc mở miệng, "Ngươi có thể đá lại một lần nữa."

Tiêu Kỳ thế nhưng cũng nghe theo, đá lại một lần nữa, nhưng lúc này lại giống như đá phải ván sắt vậy,

Khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Kỳ lập tức trở nên vặn vẹo, cắn răng nói, "Đỡ ta lên xe ngựa."

Nếu bị thương trước cửa cung, còn phải vào cung một chuyến chỉ để gặp thái y, hắn dám cá rằng ngày mai Thái Tử cùng các hoàng tử khác chắc chắn sẽ chê cười hắn.

Trở về phủ hoàng tử, Tiêu Kỳ liền hạ lệnh huỷ chiếc xe ngựa kia đi, thấy chỉ là gỗ bình thường, không bị ai động tay động chân gì, Tiêu Kỳ càng thêm kỳ quái, tốt xấu gì hắn cũng từng học võ, không có khả năng mới đá hai lần đã đau như vậy.

Có lẽ là bởi vì tức giận, nên sau khi trở về Tiêu Kỳ cũng quên luôn lời của Long Tuyên Đế, nói hắn phải đưa Diệp Vô Tâm quay về Diệp phủ.

Diệp Vô Tâm vẫn cứ làm theo ý mình như cũ, vô luận là Diệp phủ, hay Thất hoàng tử phủ, nàng đều có thể ngồi lại tĩnh tâm tu luyện Vong Tình Quyết giống như ở Thanh Phong Am.

***

Ba ngày sau hậu cung tổ chức gia yến,

Trong ngoài đèn đuốc sáng trưng, tựa như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời lúc đêm muộn, lộng lẫy rực rỡ, thể hiện khí thế của hoàng gia. Người tham dự không nhiều lắm, chỉ có Long Tuyên Đế, Thái Hậu hoàng hậu cùng một đám hoàng tử hoàng nữ.

Khá là phù hợp với cách nói gia yến.

Trong đó hấp dẫn nhiều ánh mắt nhất không ai khác ngoài phu thê Thất hoàng tử, mấy ngày ngắn ngủi, hai việc Thất hoàng tử phi một lòng hướng đạo thanh tâm quả dục cùng phu thê Thất hoàng tử bất hoà đã truyền khắp kinh thành.

Tất cả mọi người đều biết Thất hoàng tử cùng Thất hoàng tử phi chính là một cặp phu thê kỳ ba, một người ăn chơi trác táng xưng vương xưng bá chốn kinh thành, một người đại khái ở am ni cô khá lâu rồi, tính cách quái dị, thích không gian yên lặng đến mức kỳ quặc, so với thoát ly hồng trần, xuất gia tu đạo không có gì khác nhau, mặc dù đang ở phủ hoàng tử, nhưng mỗi ngày không ngày nào không đọc Đạo kinh.

Ngày thường Tiêu Kỳ đã hấp dẫn đủ loại ánh mắt, nào còn sợ loại chuyện này, có điều hắn tuyệt đối sẽ không nói, rằng hắn từng bị hành vi của Diệp Vô Tâm khiến cho khiếp sợ, chẳng qua nghĩ tới việc tướng phủ cũng bị nàng làm lơ y như vậy, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn nói với quản gia, mặc kệ Thất hoàng tử phi thích làm gì thì làm.

Long Tuyên Đế đối với không khí trên đại điện mắt không thấy tâm không phiền, nhìn Thất hoàng tử cùng Thất hoàng tử phi không chút để ý lẫn nhau, nội tâm cảm thấy mệt mỏi sâu sắc,

Cho dù đứa con dâu này xử sự không giống một hoàng tử phi, thì hắn cũng không thể bắt Kỳ Nhi hoà li với nàng, sai lầm của nàng bất quá chỉ là không hỏi thế sự, và không quá để bụng lão Thất mà thôi.

Dù sao lão Thất cũng không giống một hoàng tử.

Ai, chỉ mong thê tử của lão Thất có thể mau chóng sinh hạ đích trưởng tử, như vậy, bất hoà mâu thuẫn đến thế nào, cũng không đến lượt hắn xen vào nữa.

Từng đợt tiếng cười vui vẻ vang vọng dưới đêm trăng, bỗng nhiên có người nhìn thấy ánh đao phản chiếu qua ly rượu màu hổ phách, đồng tử lập tức co rụt lại, lớn tiếng nói,

"Có thích khách."

Ánh đao hiện lên, những tiếng thét chói tai bắt đầu nổi lên ở bốn phía.

[1] Ngọc điệp hoàng gia: Phả hệ của nhà vua.

[2] Đứng dưới mái nhà thấp:

Phiên âm: Nhân tại oải thiềm hạ, chẩm cảm bất đê đầu.

Nguyên gốc: 人在矮檐下, 怎敢不低头

Pinyin: rén zài ǎi yán xià, zěn gǎn bù dī tóu

Dịch nghĩa: Đứng dưới mái nhà thấp, sao có thể ngẩng đầu.

Hàm ý: Dưới quyền của kẻ khác thì phải cắn răng chịu đựng.

[3] Tiếu lý tàng đao:

Kế thứ mười trong Quỷ Cốc Tử Tam Thập Lục Kế, thuộc Bộ thứ hai: Địch Chiến Kế.

Lấy lòng đối phương, đạt được sự tin tưởng của đối phương. Khi đã có được sự tin tưởng, bí mật thực hiện mưu kế để có lợi cho mình. Đối phương phải tuyệt đối không được biết về những thay đổi thầm lặng, lật bài và tàn sát khi đã chuẩn bị kĩ càng. Khi đó, mặt dày, tim đen, sẵn sàng đối mặt.

Trong câu này có ý: Khẩu Phật tâm xà.

[4] Xa giá: Xe ngựa của người trong hoàng thất lúc di chuyển ở bên ngoài.

==========

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ :3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi