XUYÊN NHANH: TRỜI SINH NGƯỜI THẮNG

"Mau hộ giá." Thái Tử lập tức kinh hô,

Tiếng thét chói tai của nữ quyến nổi lên bốn phía, đám người Thái Hậu hoàng hậu Thái Tử Phi tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh,

Nội viện của hoàng cung, lại có người dám can đảm hành thích, là kẻ nào đã dẫn bọn họ vào.

Tiêu Kỳ trực tiếp rút đao từ hộ vệ bên người, tiến lên phía trước, cản trở những hắc y thích khách kia.

Những hắc y thích khách này ra tay tàn nhẫn, Tam hoàng tử ở gần đó trở tay không kịp lập tức bị chém một đao, "Điện hạ." Tam hoàng tử phi bên cạnh cư nhiên liền hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy Tiêu Kỳ bị thích khách vây quanh, Long Tuyên Đế được Thái Tử cùng đông đảo thị vệ bảo hộ sắc mặt nôn nóng, "Kỳ Nhi cẩn thận."

Đôi mắt của Thái Tử hiện lên một tia tối tăm, nhưng tình huống nguy cấp, không ai chú ý tới.

Bỗng nhiên, một thanh kiếm lao nhanh về phía lưng của Tiêu Kỳ, lại bị một thứ bay ngang qua làm chệch hướng, mới dạo qua một vòng trước Quỷ Môn Quan Tiêu Kỳ quay đầu nhìn xem ai đã cứu hắn, phát hiện nơi đó chỉ có duy nhất một người, chính là hoàng tử phi của hắn Diệp Minh Tâm.

Vì cái gì nàng còn đứng ở nơi đó, không phải nên cùng Thái Tử Phi và Thái Hậu tránh đến nơi an toàn sao.

Đại khái là bị bỏ quên, các thành viên trong hoàng tộc vốn dĩ không thân với vị Thất hoàng tử phi này, bao gồm cả Thái Tử Phi, chỉ lo chủ trì đại cục bảo hộ Thái Hậu cùng mẫu hậu, quay đầu mới phát hiện Tam muội còn ở trong yến hội, bước cũng chưa bước nói gì đến chạy.

"Nếu Tiêu Kỳ chết, ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ." Diệp Vô Tâm bình tĩnh nói với 9526.

Lúc này hắc y thích khách đại khái mới phát hiện ra còn có một người trên đại điện, cũng không màng vừa rồi có phải nàng ra tay hay không, ánh mắt lập tức trở nên lãnh khốc, tựa như cỗ máy gϊếŧ người, nhào tới.

Chỗ tốt của Vong Tình Quyết đây, cho dù trên tay không có vũ khí, thì mỗi thứ xung quanh đều có thể thay thế, vừa rồi vật làm chệch hướng đường kiếm nhằm vào Tiêu Kỳ, chính là trâm cài tóc của Diệp Vô Tâm.

Một lúc sau, vài tên hắc y thích khách cách đây khá xa đã bị đâm xuyên gân cốt, không chết cũng tàn phế.

Còn những người ở gần, tuỳ tiện dùng hai chiêu là có thể nhanh chóng giải quyết, đối phương có đao hay không, đối với Diệp Vô Tâm mà nói chẳng có gì khác nhau.

Tuy một thân y phục cùng cách trang điểm này có chút cản trở Diệp Vô Tâm thi triển võ công, nhưng trình độ của đối thủ thật sự cặn bã, cho nên ảnh hưởng gần như bằng không.

9526 lần đầu tiên được nhìn thấy sức chiến đấu của ký chủ.

Khi Ngự lâm quân tới không tính là muộn, tuy có Diệp Vô Tâm ra tay, hơn phân nửa thích khách đã bị giải quyết, nhưng vẫn còn một số thích khách cần Ngự lâm quân bắt lại.

......

Trong gia yến xảy ra chuyện hành thích, Long Tuyên Đế vô cùng tức giận, hạ lệnh phải tra rõ hung thủ.

Còn với chúng hoàng tử hoàng nữ, Long Tuyên Đế truyền một thái y tới chẩn trị cho Tam hoàng tử bị thương, lại phái một thái y khác kê riêng một đơn thuốc an thần định kinh. Qua lần bắt mạch này, mới biết hoá ra Tam hoàng tử phi đang mang thai, vì tận mắt chứng kiến Tam hoàng tử bị thương nên mới giật mình hôn mê bất tỉnh.

Sau đó cho phép mọi người hồi phủ, riêng Thất hoàng tử cùng Thất hoàng tử phi phải ở lại, nguyên nhân Tiêu Kỳ bị giữ lại, mọi người đều biết, đơn giản là có công hộ giá cùng một chút tâm phụ tử của Long Tuyên Đế thôi.

Nhưng Thất hoàng tử phi, thật sự ngoài dự đoán của nhiều người, vậy mà lại biết võ công, hình như còn không yếu, chẳng lẽ tướng phủ cho phép nữ nhi học võ? Đến bây giờ mọi người vẫn chưa nghĩ ra lý do đâu,

Thái Tử Phi mím môi, lén phái một thân tín truyền tin đến tướng phủ, thuận tiện hỏi chuyện Tam muội biết võ công là như thế nào.

Trong điện chỉ có Long Tuyên Đế cùng Thái Hậu, còn hoàng hậu, Long Tuyên Đế đã để nàng hồi cung từ lâu.

Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Vô Tâm, vẫn là dáng vẻ thanh tâm quả dục, gợn sóng bất kinh kia, nhưng không hiểu sao lại thuận mắt hơn trước rất nhiều.

Tốt xấu gì nàng cũng từng cứu hắn một lần, hắn khẽ cắn môi, lôi kéo Diệp Vô Tâm quỳ xuống, Diệp Vô Tâm có chút kinh ngạc, chẳng qua cũng không né tránh bàn tay của hắn, cùng hắn quỳ xuống.

Tiêu Kỳ vẫn thực am hiểu về tâm lý của phụ hoàng, trước tiên đừng nói gì cả, cứ quỳ xuống đã, như vậy phụ hoàng tự nhiên sẽ mềm lòng.

Long Tuyên Đế giật giật khoé miệng, lúc trước không phải còn lạnh nhạt với nhau lắm sao, vì cái gì bây giờ lại bảo vệ thê tử rồi. Bất quá, thân là một trong những người ở cung yến chứng kiến Diệp Minh Tâm cứu lão Thất, hắn cũng tăng thêm vài phần hảo cảm, nhưng có mấy chuyện không thể không hỏi, cho dù đế vương vốn không phải kẻ hiểm ác, toan tính đa nghi, thì khi gặp phải kẻ hành thích trong hoàng cung tuyệt đối sẽ tức giận.

"Ngươi biết võ công?" Long Tuyên Đế nhìn về phía Diệp Vô Tâm, nghi hoặc.

"Sư phụ dạy." Ánh mắt của Diệp Vô Tâm thập phần trầm tĩnh, tựa hồ không biết rằng, chỉ cần nói sai một chữ thì khả năng cao là công lao sẽ thành tội lỗi.

Long Tuyên Đế nhíu mày, "Sư phụ nào?"

Diệp Vô Tâm thản nhiên nói, "Sư phụ ở am ni cô."

Còn những chuyện khác, Diệp Vô Tâm biểu hiện hỏi một câu thì ba câu không biết, ngược lại khá phù hợp với nhân sinh từ khi ra đời đến nay của nàng,

Nếu như 9526 cùng Diệp Vô Tâm không xuyên qua.

Thì có lẽ bây giờ Diệp Minh Tâm vẫn còn là một cô nương ngây thơ trong sáng, cái gì cũng không hiểu, tùy ý người khác bài bố.

Diệp Vô Tâm nói hết những chuyện nàng 'biết', những chuyện nàng 'không biết', Long Tuyên Đế sẽ tự biết tra xét.

Không chỉ Long Tuyên Đế, đến Tiêu Kỳ cũng nhận ra có điều không thích hợp, Tam tiểu thư không được tướng phủ sủng ái, bị ném đến am ni cô từ nhỏ, lại có một nữ đạo nguyện ý gần gũi, còn dốc lòng dạy dỗ võ công.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Tiêu Kỳ tính toán cùng phụ hoàng tra xét cái Thanh Phong Am kia, cả nữ đạo mà Diệp Vô Tâm nói nữa.

......

Chuyện hành thích đến ngày thứ hai liền có kết quả, hung thủ chính là kẻ vẫn luôn không phục Long Tuyên Đế từ khi tiền triều đoạt đích thất bại, Nam Dương Vương bừng bừng dã tâm.

Dường như biết hành thích thất bại, nên Nam Dương Vương đang ở phương xa trực tiếp tạo phản.

Bất quá cả triều đều không một ai tin rằng hắn có thể tạo phản thành công, một vùng đất phong, còn là vùng đất phong không quá giàu có sẽ nuôi được bao nhiêu binh mã cơ chứ, phần lớn thế lực của Nam Dương Vương đã sớm bị quét sạch lúc Long Tuyên Đế đăng cơ rồi, có sót cũng chẳng sót lại bao nhiêu.

Nhưng Ngũ hoàng tử vẫn chủ động thỉnh binh bình định phản loạn, cảm xúc thập phần kích động, nói muốn báo thù cho huynh trưởng đồng bào của hắn, bởi vì một đao kia chém trúng bộ phận yếu hại, nên đời này của Tam hoàng tử đã được định sẵn vô duyên với đại vị, cũng may Tam hoàng tử phi đang có thai, nếu sinh ra một nam hài, cũng không đến nỗi không người thừa tự, không ai hương khói.

Long Tuyên Đế thầm than một tiếng, đồng ý cho phép Ngũ hoàng tử dẫn binh bình định phản loạn, dưới sự khẩn cầu của Thái Tử, phái cả Tứ hoàng tử đi cùng.

Dù sao bình định phản loạn cũng là công lớn, có Tứ hoàng tử vốn luôn giao hảo cùng Thái Tử tranh công, sẽ khiến Ngũ hoàng tử không quá nổi bật.

Diệp tướng cùng Phan thị nhận được tin tức của đại nữ nhi, nửa ngày vẫn chưa khôi phục tinh thần, tam nữ nhi biết võ công, còn hiển lộ tại cung yến, có công cứu giá.

Long Tuyên Đế không để lộ tin tức, đối với bên ngoài chỉ công bố, phu thê Thất hoàng tử có công cứu giá, cung yến kết thúc liền ban thưởng không biết bao nhiêu bảo vật.

Sau lưng lại phái một đám ám vệ đi điều tra Thanh Phong Am.

Còn Diệp tướng bị Long Tuyên Đế triệu vào cung để nói về vị sư phụ ở am ni cô kia, Diệp Thành Huy nghe xong liền lộp bộp trong lòng, hình dung kiểu gì cũng giống với vị nữ đạo sĩ phê mệnh cho tam nữ nhi. Hắn không dám tiếp tục qua loa, tường thuật lại chi tiết sự việc năm đó.

Long Tuyên Đế nhíu mày, "Vẫn nên điều tra nữ nhân kia một chút cho thoả đáng."

Trên đường hồi phủ, trong lòng Diệp tướng nhất thời nhảy ra một suy đoán hoang đường, có khi nào nữ nhân kia vì muốn đoạt nữ nhi của hắn, nên mới nói là mệnh cách bất tường không.

Diệp tướng không dám nghĩ sâu hơn, về đến nhà liền bảo Phan thị đi Thất hoàng tử phủ, hỏi tam nữ nhi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phan thị mới nghe được hai câu, thiếu chút nữa bị ngất xỉu vì kích động. Bình tĩnh lại thì lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa đến Thất hoàng tử phủ.

Không phải bọn họ không nghĩ tới chuyện phái thuộc hạ tới gọi Diệp Minh Tâm trở về, chỉ là ngày hồi môn không về phủ, còn nghe nói Thất hoàng tử đối với Thất hoàng tử phi vô cùng lãnh đạm, trong tâm Phan thị lo lắng, muốn tự mình chứng kiến nữ nhi sống như thế nào.

Nhưng đến được Thất hoàng tử phủ, lại nghe nha hoàn truyền lời nói rằng, Thất hoàng tử phi đang bận, không thể gặp Diệp thừa tướng phu nhân.

Phan thị vừa hổ vừa thẹn, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nghĩ thầm nữ nhi thật sự rất oán hận nàng, đành bất đắc dĩ trở về.

Thật ra không phải Diệp Vô Tâm cố ý tránh mặt nàng, nhưng ai bảo hôm nay còn có một người cũng tới chứ.

Sư phụ của nàng, Phạm Tố Vấn.

"Ký chủ, sao ngươi không cho Phan thị vào?" 9526 hỏi,

Vạn nhất[1] Phạm Tố Vấn muốn đưa ký chủ đi thì làm sao bây giờ.

Diệp Vô Tâm nói với 9526, "Ta lo Phan thị đánh không lại nàng, đến lúc va đập bị thương ở chỗ này, sẽ rất phiền toái."

So với 9526, Diệp Vô Tâm càng hiểu Phạm Tố Vấn hơn, cho dù Phan thị có nhận ra Phạm Tố Vấn, còn thật sự nổi lên tranh chấp, thì một phụ nhân hậu trạch, Phạm Tố Vấn không phải chỉ cần vẫy tay một cái là có thể đánh người ta hôn mê sao.

Nhưng không thể không nói, Phạm Tố Vấn xuất hiện thực đột nhiên,

Chẳng qua Diệp Vô Tâm vẫn bình tĩnh nói một tiếng, "Sư phụ."

Nghe cách xưng hô của Diệp Vô Tâm, biểu tình vốn đạm bạc của Phạm Tố Vấn cũng có thêm vài phần ôn hoà, hôm nay nàng không mặc đạo bào màu xanh lá như thường ngày, mà là một bộ bạch y, vấn tóc bằng một sợi dây màu bạc, tựa như băng tuyết, thánh khiết thoát tục.

"Trong lòng ngươi còn có vị sư phụ này sao." Phạm Tố Vấn hừ lạnh, nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu tức giận, "Ta vừa đi chưa được bao lâu, ngươi đã gả cho người khác rồi."

9526: "......" Đây chẳng lẽ chính là ngạo kiều trong truyền thuyết.

"Ta có để lại một bức thư, sư phụ không thấy sao?"

Diệp Vô Tâm bình tĩnh nói với 9526, 【Khẳng định không thấy được.】

Trong mắt Phạm Tố Vấn hiện lên một tia tàn khốc, nếu không phải trong môn có người quấy nhiễu, thì làm gì có chuyện nàng mãi mới biết được đồ nhi do một tay nàng nuôi lớn đã gả chồng, còn trở thành Thất hoàng tử phi đương triều.

Diệp Vô Tâm lại tiếp tục mở miệng, "Cha mẹ phái người tới đón ta, Vô Tâm nào có thể không trở về."

Tuy rằng Phạm Tố Vấn tận lực hạn chế Diệp Vô Tâm tiếp xúc với lễ giáo thế tục, tam cương ngũ thường[2], tránh cho nàng trở thành nữ tử bình thường, chẳng qua quan hệ huyết thống giữa người với người sao có chuyện nói cắt đứt là cắt đứt được.

"Diệp tướng cùng Diệp phu nhân đối với ta tuy không có công dưỡng, nhưng vẫn có ân sinh, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, dùng hôn sự này hoàn trả ân sinh không tốt sao?" Diệp Vô Tâm nhìn Phạm Tố Vấn, ánh mắt trầm tĩnh.

Phạm Tố Vấn không nói gì, trừ phi Diệp Thành Huy cùng Phan thị chết đi, bằng không nàng thật sự không xoá bỏ được ân sinh của bọn họ đối với đồ đệ.

Còn chuyện báo đáp, Phiêu Miểu Môn đã bồi thường không ít cho Diệp gia.

"Phiêu Miểu Môn là Phiêu Miểu Môn, Diệp Vô Tâm là Diệp Vô Tâm, ta đâu thể để mặc Phiêu Miểu Môn thay ta gánh vác." Diệp Vô Tâm kiên định.

Phạm Tố Vấn lại bị nghẹn lời lần nữa, hít sâu một hơi cố gắng duy trì dáng vẻ đạm nhiên, "Vậy nếu sư phụ muốn ngươi đi?"

Diệp Vô Tâm trầm mặc một lát, thần sắc của Phạm Tố Vấn liền trở nên lạnh lẽo, điều nàng lo lắng nhất chính là một khi Vô Tâm thành thê tử của người ta, trong lòng có vướng bận, sẽ không muốn theo nàng trở về kế thừa vị trí môn chủ.

"Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc?"

Ánh mắt của Diệp Vô Tâm không chút dao động, "Sao sư phụ có thể nghĩ như vậy? Từ khi ta đáp ứng cha mẹ gả cho hắn, là đã hoàn trả ân sinh rồi, sau này đều nghe theo sư phụ an bài."

Phạm Tố Vấn biểu tình hoà hoãn, "Vậy thì tốt."

9526 nói, 【Ký chủ, ngươi thật sự muốn cùng nàng trở về à.】

【Dỗ được người trước rồi nói.】 Diệp Vô Tâm bình tĩnh, 【Hơn nữa nàng cũng không thể ép ta đi.】

Thân phận Thất hoàng tử phi đối với nàng chính là một dạng vũ khí tự vệ.

[1] Vạn nhất: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" hay "Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất" là một câu Hán Việt bắt nguồn từ dân gian Trung Quốc với ý nghĩa nôm na các bạn có thể hiểu là "Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ."

[2] Tam cương ngũ thường: là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo, bên cạnh tam tòng tứ đức mà nữ giới phải theo. cho rằng một xã hội duy trì được tam cương ngũ thường là một xã hội an bình, hạnh phúc. "Tam cương" là ba mối quan hệ chính trong xã hội, bao gồm "quân – thần" (đức vua – bề tôi), "phụ - tử" (cha mẹ - con cái), "phu – phụ" (chồng – vợ), trong đó bề trên (quân – phụ - phu) phải có trách nhiệm yêu thương, bao bọc bề dưới (thần – tử - phụ), ngược lại bề dưới cũng phải có trách nhiệm tôn trọng, phục tùng, hiếu thuận với bề trên. "Ngũ thường" là những phẩm chất của người quân tử, lần lượt là "nhân" (muốn thành tài thì phải thành người), "lễ" (hoà nhã, tôn trọng mọi người), "nghĩa" (cư xử công bằng, phù hợp về tình về lý), "trí" (sáng suốt, biết cách nhìn nhận, biết phân biệt phải trái đúng sai), "tín" (nói lời phải giữ lấy lời).

==========

Mấy bạn chơi Trung thu có vui không nè :3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi