Cứ việc tin tức không đầy đủ, nhưng Diệp Vô Tâm đã liên luỵ mọi thế lực có liên quan tới nàng.
Phạm Tố Vấn có thể khiến nàng cách xa phủ Thừa tướng mười mấy năm, phủ Thừa tướng cũng không hề phát hiện ra chút bất thường nào, chứng tỏ thế lực của Phiêu Miểu Môn không giống với các môn phái khác trong giang hồ, danh hào thiên hạ đệ nhất thánh địa Phiêu Miểu Môn càng không phải hữu danh vô thực[1].
Mặc dù có thế lực như vậy, năm đó Phạm Tố Vấn lại chỉ bịa ra một cái mệnh cách bất tường, để Diệp Thành Huy cùng Phan thị đưa Diệp Vô Tâm đến am ni cô, chứ không có cường ngạnh đoạt người, đồng nghĩa rằng, nàng, hoặc nên nói là Phiêu Miểu Môn sau lưng nàng vẫn chưa kiêu ngạo đến mức sẵn sàng đối địch với thừa tướng đương triều.
Tương tự, hiện tại Diệp Vô Tâm có danh hào Thất hoàng tử phi, Phạm Tố Vấn sẽ không thể dễ dàng ra tay.
Nàng có thể tuỳ ý ra vào Thất hoàng tử phủ, như ra vào nơi vô chủ, chốn vô người, chẳng qua mang theo chính phi của một hoàng tử lại không giống như vậy, hoàng thất không yếu đến nỗi không tra ra được người đứng đằng sau là Phiêu Miểu Môn.
Bất quá, hiện tại đã tra xét rồi.
Diệp Vô Tâm hồi tưởng về những câu trả lời của nàng ở ngự tiền một chút, tuy chuyện ám sát trên cung yến đột nhiên phát sinh, nhưng cách nàng phản ứng không có sai sót gì, giải thích nguồn gốc của võ công cũng hợp tình hợp lý.
9526, "Ký chủ, chúng ta có thể nhân cơ hội này thoát khỏi Phạm Tố Vấn không."
Mấy năm qua nàng đối xử với ký chủ rất tốt, bất quá, cứ nghĩ đến việc ngày xưa nàng tính kế ký chủ như thế nào, 9526 liền phòng bị không thôi.
"Thoát khỏi sư phụ?" Diệp Vô Tâm hơi nhíu mi một chút, sau đó lại trở về dáng vẻ bình thường, "Cái này để sau nói tiếp."
Diệp Vô Tâm như nhớ ra gì đó, hỏi, "Nhiệm vụ hoàn thành được bao nhiêu?"
Cứ việc trước có Long Tuyên Đế, phu thê Diệp Thành Huy hoài nghi, sau có sư phụ Phạm Tố Vấn như quả bom nổ chậm, Diệp Vô Tâm vẫn không hoảng không loạn, quan tâm đến tiến độ của nhiệm vụ.
Nàng rất tò mò, nếu hoàn thành xong sẽ ra sao, có phải giống như lời 9526, tiếp tục xuyên qua các thế giới khác thực hiện nhiệm vụ không.
9625 trả lời, "Đã hoàn thành 40%."
Thân là hệ thống, nó cũng đang mộng bức đây, chưa gì đã tăng nhiều như vậy, tiến độ này hình như quá nhanh rồi, lần trước với lần này mới cách nhau mấy ngày.
Diệp Vô Tâm thong thả ung dung giải thích cho 9526, "Không cần kỳ quái, nhiệm vụ có tên 'thay đổi nhân sinh, đại gả hoàng tử phi', ta trở thành Thất hoàng tử phi đồng nghĩa với việc hoàn thành xong bước đầu tiên của nhiệm vụ, còn chuyện ám sát trên cung yến, ta cứu Tiêu Kỳ......" Diệp Vô Tâm ngoài ý muốn tạm dừng một chút, tựa hồ có hơi chần chờ, "Đại khái giống như một loại khen thưởng."
"Khen thưởng?" Hệ thống 9526 mới xuất xưởng của Thời Không Cục, có vẻ còn không nhìn thấu nhiệm vụ này bằng người xuyên việt bị mất trí nhớ Diệp Vô Tâm.
"Tựa như những nhiệm vụ giả mà ngươi từng nói, phần lớn mọi người hoàn thành nhiệm vụ đều vì một dạng công đức đi." Diệp Vô Tâm nhấp môi suy tư, "Tiêu Kỳ là nhân vật trọng yếu trong nhiệm vụ của ta, nếu hắn chết trên cung yến, chẳng phải ta sẽ trở thành tang ngẫu[2] hoàng tử phi, nhiệm vụ cũng theo đó thất bại sao."
"Tiêu Kỳ không chết được." 9526 rối rắm không biết nên giải thích như thế nào cho ký chủ hiểu về loại đồ vật có tên quang hoàn vai chính này.
"Vì cái gì lại nói không chết được?" Diệp Vô Tâm chớp mắt, thanh âm của nàng lãnh đạm, phảng phất như dòng suối trong suốt không nhiễm bụi trần, phá lệ ác liệt,
"Tỷ như, nếu như hôm nay ta muốn gϊếŧ hắn, thì hắn sẽ không thể sống đến ngày mai."
9526: "......" Ký chủ nhà nó đủ hung tàn.
Diệp Vô Tâm tựa hồ chỉ thuận miệng một chút, đương nhiên chuyện nàng tự tin với giá trị vũ lực của mình không phải là giả. Nhưng nàng cũng không điên cuồng đến nỗi có ý nghĩ như thử chém Tiêu Kỳ một cái xem hắn có chết không.
Lúc nào quyết định làm như vậy rồi nói.
"Bất quá, ngươi lại nhắc nhở ta một việc, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, Tiêu Kỳ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."
***
Phan thị về đến nhà liền ngã bệnh, đó là thông báo với bên ngoài, kỳ thật ai cũng biết nàng chỉ không muốn tiếp khách, trong kinh thành này nào có cái gì bí mật, huống chi là cặp phu thê nổi danh kỳ ba được vạn chúng chú mục như Thất hoàng tử và Thất hoàng tử phi, Phan thị đến Thất hoàng tử phủ bị nữ nhi đóng cửa không gặp, tuy không xảy ra trước mặt công chúng, nhưng tránh không nổi tai mắt của người khác,
Phan thị làm thừa tướng phu nhân nhiều năm, chưa bao giờ cảm thấy mất thể diện như vậy, tự nhiên sẽ không muốn tiếp khách, nói thẳng ra là sợ phải nghe lời giễu cợt mỉa mai.
Chẳng qua Diệp phủ đâu chỉ có một mình Phan thị, không phải còn có một Diệp tứ tiểu thư Diệp Minh Nhu hay sao, thấy mẫu thân không có ngã bệnh, nhưng khuôn mặt hiện rõ vẻ u sầu, vừa nghe ma ma nha hoàn bên người mẫu thân kể lại, liền vô cùng tức giận, thầm nghĩ Tam tỷ thật quá đáng, chỉ mới trở thành hoàng tử phi, đã vênh váo tự đắc như thế, không dùng đầu suy nghĩ xem cái chức hoàng tử phi này của tỷ ấy là do ai ban cho.
Phong ba lúc trước ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng tới thanh danh của nàng, hiện tại ra ngoài dạo chơi hay tham gia hoa yến đều phải chịu sự châm chọc chê cười của các quý nữ, nói cái gì mà bây giờ nàng đẩy hôn sự này cho tỷ tỷ, mai sau chưa chắc có thể gả cho người tốt hơn, Thất hoàng tử có kém cỏi thì vẫn là hoàng tử, những hoàng tử trước đó ai cũng đã có chính phi, vài vị đằng sau lại chưa đến tuổi, đường đường là thiên kim cành vàng lá ngọc của Diệp gia lại phải gả cho một người có địa vị không cao không thấp.
Tuy Diệp Minh Nhu coi thường vị trí hoàng tử phi, nhưng nàng rất không thích nghe người khác nhàn ngôn toái ngữ[3], trong lòng càng thêm chán ghét Thất hoàng tử, đồng thời oán hận cả Tam tỷ, người gả thay nàng.
Giờ đây thù mới nợ cũ, đến khăn cũng làm hỏng không biết bao nhiêu chiếc, vì chuẩn bị tới cửa tìm Diệp Minh Tâm trút giận, nàng còn đi Quốc Tử Giám, tìm đệ đệ song sinh long phượng thai của nàng, Diệp Lan Hiên.
Diệp Lan Hiên chưa xuất sĩ, nhưng thân là độc tử của thừa tướng, muốn bước vào Quốc Tử Giám là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa khả năng học hỏi của hắn không yếu, Diệp Thành Huy cũng vô cùng coi trọng vị đích tử duy nhất này, an bài hắn lưu lại lâu dài ở Quốc Tử Giám, một tháng hiếm khi về nhà được một lần.
Trong phủ Diệp Lan Hiên thân cận với tỷ tỷ cùng tuổi Diệp Minh Nhu nhất, đối với Tam tỷ nhiều năm không gặp, không nói được bao câu, không lưu lại ấn tượng tốt gì cảm tình đạm mạc nhất, nghe nàng kể xong liền lập tức xem Tam tỷ là kẻ địch, không nói hai lời dứt khoát tìm lão sư của Quốc Tử Giám xin nghỉ, cùng Diệp Minh Nhu đến Thất hoàng tử phủ.
Diệp Vô Tâm vẫn chưa biết hai đệ đệ muội muội cùng huyết thống của nàng đang muốn tìm nàng trút giận, nàng còn đang luyện kiếm trong đình viện ở phủ hoàng tử.
Phạm Tố Vấn đến, có một chỗ tốt là nàng có đem theo kiếm của Diệp Vô Tâm. Lúc trước Diệp Vô Tâm để nó ở lại Thanh Phong Am, không mang theo bên người, một là bởi vì phiền toái, hai là lo người của tướng phủ phát hiện, nhân lúc Diệp Vô Tâm không để ý mà vứt đi.
Diệp Vô Tâm thực sự rất thích thanh kiếm này, một thân thon dài màu bạc như hàn đàm, vừa thẳng tắp vừa mềm mại, tựa như nhuyễn kiếm, lại không phải nhuyễn kiếm bình thường, thật không rõ Phạm Tố Vấn làm ra thanh kiếm này kiểu gì.
Nàng chỉ biết khi bản thân vừa luyện đến tầng thứ năm của Vong Tình Quyết, Phạm Tố Vấn liền đưa cho nàng thanh kiếm này, chỉ dạy nàng Vong Tình Kiếm Pháp nổi danh cả thiên hạ trong Vong Tình Quyết.
Muôn sông ngàn núi, chúng sinh trăm tướng, nhất kiếm độc tôn.
Thanh kiếm này không có tên, vì Phạm Tố Vấn muốn để Diệp Vô Tâm tự mình đặt, Diệp Vô Tâm nghe xong liền lấy tên của nàng, gọi là Vô Tâm kiếm.
Nàng không quá để ý tên gọi của kiếm như thế nào, là tên của nàng hay tên của ai, dù sao nàng cũng chẳng nhớ nổi cái tên trước đây của mình là gì.
Diệp Vô Tâm không giống những người bị mất trí nhớ bình thường, chấp nhất không buông đối với quá khứ, nếu so sánh, thì nàng càng hướng về nhân sinh hiện tại, 9526, cùng mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ hơn.
Đại khái là chuyện gì xảy ra rồi thì không còn thú vị, chuyện gì bản thân không hiểu, không thấu mới hấp dẫn.
Hiện giờ bọn họ đã biết nàng có võ công, nên bây giờ nàng luyện kiếm cũng không ai nói cái gì.
Diệp Vô Tâm rút kiếm, hàn quang hơi lóe, mỗi lần vung kiếm đều khiến không khí xung quanh lưu động, xoay tròn, Vong Tình Kiếm Pháp chú trọng dựa thế, thành ra một vườn cỏ cây hoa lá cũng bị cuốn vào.
Hoa hồng như tuyết, nhảy nhót bay múa trong tiếng gió hỗn loạn. Diệp Vô Tâm tiếp tục vung kiếm ở giữa ngàn vạn cánh hoa, khiến cảnh sắc trở nên vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.
Vừa bước chân vào hoa viên Tiêu Kỳ nhìn thấy một màn này, trái tim nhỏ liền không tự chủ được đập nhanh hơn một chút.
Nhận thấy Tiêu Kỳ đang đi đến, Diệp Vô Tâm lập tức thu kiếm lại, nhìn từ xa thì trông có vẻ kinh diễm, nhưng nếu đến gần, Diệp Vô Tâm không chắc bản thân có hay không vô ý làm Tiêu Kỳ bị thương. Bằng không trong lúc luyện kiếm, nàng chẳng để các hạ nhân trong vườn lui ra làm cái gì.
Những nha hoàn hồi môn của Diệp phủ đã hiểu Tam tiểu thư không có luyện yêu thuật, mà là võ công, nhưng bọn họ vẫn chưa bao giờ hết sợ hãi, không cần động tay cũng có thể khiến bọn họ miệng không thể nói, thân không thể động, nếu có một ngày Tam tiểu thư muốn mạng của bọn họ thì phải làm sao đây, cho nên hiện giờ bọn họ còn ngoan ngoãn hơn cả lúc ở Diệp phủ, Diệp Vô Tâm vừa dứt lời một cái, bọn họ liền tránh đi thật xa.
Chứng kiến kiếm pháp kinh vi thiên nhân[4] của ký chủ nhà mình, 9526 cao hứng tung bông trong không gian hệ thống, đương nhiên chỉ có Diệp Vô Tâm nhìn được.
Diệp Vô Tâm nói với 9526, "Kỳ thật tuyết sẽ có hiệu quả tốt hơn." Uy lực lớn hơn, không thua gì gió lốc, nơi này quả thực quá nhỏ, không sánh được với vùng núi phía sau Thanh Phong Am, càng không tiện thi triển kiếm thuật.
"Đây là kiếm pháp ngươi học?" Tiêu Kỳ đến gần, tò mò hỏi.
"Ừ." Diệp Vô Tâm nhẹ giọng đáp lại, nàng không có ác cảm gì với Tiêu Kỳ, huống chi đối phương còn là điểm mấu chốt để nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Gương mặt như ngọc có chút tái nhợt, đôi đồng tử đen nhánh sáng ngời tựa hàn đàm, không hay biểu lộ hỉ nộ ai lạc giống người bình thường nhưng ánh mắt lại chứa đầy sinh khí, khiến người ta cảm thấy nàng trời sinh đã vậy, và vốn nên như thế.
Tiêu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy Diệp Vô Tâm cũng khá xinh đẹp, ngứa ngáy trong lòng.
Hắn sờ sờ mũi, có chút tiếc nuối, không có cánh hoa nào lưu lại trên người Diệp Vô Tâm, khó được lúc Tiêu Kỳ chủ động muốn gần gũi hơn với Diệp Vô Tâm như bây giờ.
Nhớ tới kiếm pháp mà hắn vừa xem đến trầm mê, còn cả chiêu thức Diệp Vô Tâm dùng để cứu hắn, các loại hình ảnh chợt loé lên trong đầu, Tiêu Kỳ vừa định nói gì đó, đã có hạ nhân bước vào bẩm báo, "Điện hạ, hoàng tử phi, Diệp công tử cùng Diệp tứ tiểu thư đến bái phỏng[5]."
Tiêu Kỳ muốn giơ tay hạ lệnh đuổi người, lại ngộ ra hình như hai người này là đệ đệ muội muội của hoàng tử phi nhà mình, liền quay đầu hỏi ý Diệp Vô Tâm, "Ngươi muốn gặp họ không?"
Hạ nhân xung quanh lần đầu thấy chủ tử dùng ngữ khí hiền dịu như vậy, còn chủ động hỏi ý, trong lòng thầm nghĩ, xem ra hoàng tử phi được sủng ái rồi.
Trời cao chứng giám, Tiêu Kỳ thật sự chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.
Diệp Vô Tâm suy nghĩ một chút, "Để bọn họ vào đi." Nàng không mấy bài xích người của Diệp phủ, tuy rằng lần trở về này rất phiền toái, nhưng nàng cũng không thể quá lười.
Diệp Minh Nhu cùng Diệp Lan Hiên vừa bước vào, đang định dùng tam tòng tứ đức luân thường lễ giáo chèn ép vị Tam tỷ dám đóng cửa không gặp mẫu thân này, gặp phải Tiêu Kỳ, chưa kịp sinh khí đã phải nuốt về.
Diệp Lan Hiên từng nghe nói qua về thanh danh của Thất hoàng tử, là Hỗn Thế Ma Vương nổi danh trong kinh thành. Còn Diệp Minh Nhu thì từng ăn thiệt từ Thất hoàng tử, thấy hắn liền có bóng ma.
Ai biết hắn cũng góp mặt ở đây.
Tiêu Kỳ khẽ hừ một tiếng, chút cảm xúc này của Diệp Minh Nhu cùng Diệp Lan Hiên không qua được mắt hắn, quả nhiên toàn bộ người của Diệp gia ngoại trừ Diệp Minh Tâm đều không có ý tốt.
"Ngươi có biết ngươi khiến mẫu thân tức giận tới ngã bệnh hay không."
Nghe nàng nói như vậy, Diệp Vô Tâm mới nhớ ra chuyện Phan thị từng tới phủ hoàng tử tìm mình, chỉ là lúc đó sư phụ Phạm Tố Vấn còn đang ở đấy, nên không tiện gặp mặt.
Việc mình đã làm, Diệp Vô Tâm sẽ không phủ nhận, thành thực thẳng thắn nói, "Thật xin lỗi, ta không cố ý."
Diệp Minh Nhu thấy Diệp Vô Tâm không áy náy tự trách như nàng muốn, cũng không chủ động yêu cầu về phủ để xin mẫu thân tha thứ, càng thêm sinh khí,
"Ngươi......"
Sắc mặt của Diệp Lan Hiên có chút khó coi, hắn học tập ở Quốc Tử Giám, được dạy về học thuyết của Nho gia, chịu hun đúc từ nhân luân lễ giáo, tam cương ngũ thường, hành vi cử chỉ của Diệp Vô Tâm hiển nhiên không giống những thứ hắn thường học.
Bây giờ đến lượt Tiêu Kỳ khó chịu, cười lạnh, "Làm sao, muốn ra vẻ ta đây trong phủ hoàng tử của ta à."
Sau đó quay đầu nói với Diệp Vô Tâm, "Nếu ta ném bọn họ ra ngoài, ngươi có giận không."
Diệp Vô Tâm nghiêm túc tự hỏi một chút rồi trả lời, "Không giận." Dù sao cũng chẳng đả thương tới ai.
Khi Tiêu Kỳ đang định phái người làm như vậy, Diệp Lan Hiên đã lôi kéo Diệp Minh Nhu đi về, loại chuyện ném người ra khỏi phủ, Tiêu Kỳ không phải chưa từng làm.
Rời khỏi Thất hoàng tử phủ, không chỉ Diệp Minh Nhu, đến Diệp Lan Hiên cũng cảm thấy Tam tỷ quả nhiên là kẻ lãnh tình lãnh tính, trong lòng không có người của Diệp gia.
Trong thế đạo này nữ tử chỉ có thể dựa vào gia tộc, sinh lão bệnh tử, hỷ sự tang gia, trước giờ chưa từng thấy ai không biết tốt xấu như Diệp Vô Tâm.
Người vô can đã đi, Tiêu Kỳ mới nhớ ra mình tìm Diệp Vô Tâm vì chuyện gì, "Quên nói với ngươi, phụ hoàng đã tra ra vị sư phụ dạy ngươi võ công ở am ni cô rồi."
[1] Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế không có gì.
[2] Tang ngẫu: Goá chồng.
[3] Nhàn ngôn toái ngữ (闲言碎语): Lời nói không bằng lòng, không thỏa mãn, không căn cứ; lời nói không quan hệ tới việc chính, nói tào lao, tán nhảm
[4] Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
[5] Bái phỏng: đến thăm, đến chơi
==========
Vốn là nhiệm vụ công lược lại bị chị nhà xem như nhiệm vụ bảo hộ -.-
Chương này Thất hoàng tử có chút đáng yêu :>