XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

'Đùng, đùng.'

Không kịp phòng ngừa bị tiếng pháo vang lên làm giật mình, Trầm Ô liền theo bản năng lui về sau một bước. Lúc này, phảng phất là có cảm ứng, hắn cũng lập tức xoay người lại, vừa vặn cùng một nhân ảnh 'va' vào nhau.

Nói là va, nhưng thực chất cả hai vẫn còn cách nhau tận vài centimet. Song, ở khoảng cách gần như vậy, Trầm Ô thậm chí còn có thể nhìn rõ được từng sợi mi cong vút trên mi mắt của y.

"Mời tân lang đá kiệu hoa!"

Không nhìn thấy Trầm Ô, đối phương liền trực tiếp đi xuyên qua người hắn. Từ đầu tới cuối đều không nói một lời, chỉ dựa theo lời nói của hỷ nương, nhấc chân, dùng sức đá vào trên cửa của kiệu hoa.

'Ầm' Cửa kiệu bị đá tung, đem bóng dáng yêu kiều xinh đẹp của tân nương tử hiện ra trong mắt những người ở đây. Một tầng cự lãng nhấc lên, giống như đã đem nàng dọa một chút. Bả vai mềm yếu cũng nhè nhẹ run lên.

Lúc này, sau khi đọc xong vài câu đồng dao chúc tụng, hỷ nương mới bước tới, cõng tân nương ra khỏi kiệu hoa. Ở bên cạnh, cũng đã có người đợi sẵn từ trước, lập tức dùng một cái xịa tre, che trên đỉnh đầu tân nương, mang ý nghĩa xua tránh tà vật.

"Tăn nương tân lang mời vào bái đường..."

"Mời tân nương bước qua chậu lửa..."

Trầm Ô đứng ở một bên, lặng yên nhìn những nghi thức thành hôn này, nhưng trong lòng lại không kìm được mà dâng lên một tia chua xót.

Hôm nay, y rất đẹp. Mặc một thân hỷ phục tinh tươm, đơn giản. Tóc dùng vải đỏ cột cao, mặc dù không quá cầu kỳ, nhưng chí ít, đây vẫn là hỷ phục hàng thật giá thật. Mà không phải giống như đêm Thất Tịch, bị hắn dùng 'hồng y' đến lừa gạt.

Sắc mặt y không rõ hỷ nộ. Bọng mắt hơi thâm, tựa hồ là thần trí sa sút, mất ngủ đã lâu. Rõ ràng là đang ở trong ngày đại hỷ, nhưng lại cùng xung quanh lộ ra không hợp. Phảng phất người sắp thành thân cũng không phải là y.

Ánh mắt y vô cự nhìn về phía trước, tựa hồ là đang ở trong đám người tìm kiếm ai đó. Nhưng kết quả mang lại, đều vẫn là thất vọng nối tiếp thất vọng.

Trầm Ô nhìn Trầm Ngân dắt lấy hoa hỷ, cùng tân nương tử chậm rãi bái đường.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi người y dù chỉ là một giây. Mà y, dù là trong lúc bái đường, vẫn như cũ dùng dư quang tìm kiếm một người nào đó trong vô vọng.

Rõ ràng là đang cùng tân nương giao bái, nhưng trong mắt y, lại chưa từng xuất hiện một tia vui mừng nào.

"Ngân nhi, qua đây cùng ta đi mời rượu khách nhân."

Đến khi đã bái đường xong, tân nương cũng được đưa vào trong hậu viện. Trầm Thời mới vỗ vai Trầm Ngân, đem y từ trong chín tầng mây đánh thức.

"Vâng." Thất hồn lạc phách gật đầu, Trầm Ngân chỉ có thể giống như một con rối, tùy ý để Trầm Thời dắt đi mời rượu những người đến dự, thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu.

Một bên gượng cười, cảm tạ lời cát ngôn của những người khác. Một bên, Trầm Ngân vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn xem xung quanh. Đến mức Trầm Thời đều không khỏi lấy làm lạ hỏi :"Ngân nhi, con đang tìm gì à?"

"Không có, ta chỉ là..." Vốn muốn giải thích, nhưng rốt cuộc, suy đi nghĩ lại, Trầm Ngân vẫn là nói ra lời thật lòng :"Từ sáng đến giờ ta đều không nhìn thấy tên tiểu súc sinh đó, cho nên..."

"Con tìm Trầm Ô sao? Sáng nay nó đã nói với ta là thân thể không khỏe, cho nên không đến tham dự được."

Nghe Trầm Thời nói, Trầm Ngân liền nhíu mày, có phần sốt ruột lẩm bẩm :"Hắn không khỏe? Làm sao lại không khỏe được? Chẳng lẽ là bị bệnh?"

"Với tính cách của hắn, nếu là bị bệnh nhẹ, thì nhất định cũng sẽ cố cầm cự đi đến đây mà thôi. Trừ phi là bị bệnh rất nặng đến mức không đi nổi..."

Cảm xúc lo lắng một khi đã dâng trào, thì liền sẽ giống như hồng thủy bắt đầu nuốt trọn hết thảy suy nghĩ của bản thân.

Tưởng tượng ra hình ảnh Trầm Ô ngất xỉu trong phòng không người phát hiện, hoặc là bệnh liệt giường không ai chăm sóc. Trầm Ngân liền giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Rốt cuộc, vẫn là không kìm lòng được mà xin phép cáo lui.

"Cha, bụng của ta có chút khó chịu, phải đi mao xí một chút. Ngài giúp ta tiếp đãi khách nhân một lát đi, ta sẽ quay lại ngay." Nói xong, không đợi Trầm Thời ưng thuận, Trầm Ngân liền đã lập tức chạy khỏi sảnh đường.

"Ngân nhi! Ngân nhi! Aizz, đứa nhỏ này..."

Trầm Ngân không ngừng cước bộ chạy một mạch vào hậu viện, có chủ đích từ trước mà thẳng hướng tiểu viện của 'Trầm Ô'. Bởi vì hạ nhân trong phủ đều đã tập hợp vào tiền viện, hơn nữa sắc trời cũng đã tối sầm, nên một thân hỷ phục của y cũng không có lệnh người chú mục.

Đương nhiên, ngoại trừ Trầm Ô ra.

Lúc này, hắn đang tựa như một cỗ u linh, vô thanh vô tức theo sát bên cạnh y, nhìn y chạy nhanh về trước. Một bên lại bắt đầu lục lọi trong đầu, cố gắng tìm kiếm ký ức có liên quan đến ngày đại hôn của Trầm Ngân.

Nhưng bi ai chính là, mặc cho hắn có cố gắng lùng tìm thế nào. Đoạn ký ức này vẫn cứ giống như bị phủ lên một tầng mê vụ, trắng xám một mảnh, không tài nào nhớ ra được.

Bình thường còn không phát hiện, nhưng lúc này, Trầm Ô rốt cuộc cũng đã nhận ra được chỗ không thích hợp.

Một sự kiện lớn như vậy, tại sao hắn lại có thể ngay cả một chút ấn tượng cũng không có được chứ?

Nếu nói không có ẩn tình, đánh chết hắn cũng sẽ không tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi