XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Lúc Trầm Ngân chạy đến trước tiểu viện của 'Trầm Ô', thì trên trán y cũng đã đọng lại một tầng mồ hôi mỏng.

Gần như không chút chần chừ, y liền đã trực tiếp giơ tay đẩy cửa viện của hắn ra, nhanh chân chạy vào trong. Vừa chạy, y còn vừa bỏ mặt hết thảy cất tiếng gọi :"Trầm Ô! Trầm Ô!"

Đổi lại thành bình thường, nếu y dám hô to gọi nhỏ trong tiểu viện của hắn như vậy, bất kể là vì lý do gì, hắn nhất định cũng sẽ xuất hiện 'dạy dỗ' y một trận. Nhưng lúc này, y đều đã kêu được một lúc lâu, hắn vẫn như cũ không hề đáp lại.

"Trầm Ô!"

Dư quang tìm kiếm trong tiểu viện của hắn, nhưng vẫn không nhận được bất kì hồi âm nào. Trầm Ngân rốt cuộc cũng không đắn đo nữa, thẳng hướng gian phòng của hắn.

'Két' Đẩy mở cửa phòng, Trầm Ngân trực tiếp bước vào trong. Bên trong vô cùng yên tĩnh, bởi vì không đốt nến, nên bốn phía cũng đều chìm trong bóng tối.

"Trầm Ô!" Một bên cất giọng gọi, một bên, Trầm Ngân lại dựa theo ký ức, bắt đầu tìm tới bên bàn gỗ đặt giữa phòng. Muốn đem nến thắp lên.

Chỉ là, ngay khi đang lần mò trên bàn tìm giá đỡ nến. Thì ngón tay của Trầm Ngân lại vô tình chạm vào một thứ gì đó nóng như sắt nung. Khiến y không khỏi giật thót mà vội vã rụt tay lại.

Bởi vì thứ y vừa chạm vào, giống như chính là bàn tay của một người...

"Trầm Ô, là ngươi sao?"

Không biết có phải là bị Trầm Ngân đánh thức hay không. Lúc này, bên tai y lại chợt vang lên tiếng sột soạt của y phục. Kèm theo đó, chính là một tiếng hít thở nặng nề, 'hồng hộc hồng hộc' như của dã thú phát ra.

Tựa như là bản năng của thân thể, trong lòng Trầm Ngân liền dâng lên kiêng kị, linh cảm bắt đầu mách bảo y chạy đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thế nhưng, lo lắng cho nam nhân trước mặt, y vẫn là đè xuống thấp thỏm, cố nén xúc động muốn xoay người bỏ chạy, tiếp tục tiến về trước :"Trầm Ô, ngươi...ngươi thế nào rồi? Ngươi nói gì đi...đừng làm ta sợ..."

Đáp lại Trầm Ngân, chỉ là một chuỗi hô hấp nặng nề của đối phương. Bất chợt, tiếng kẽo kẹt của ghế ngồi lại vang lên, khiến Trầm Ngân trong nháy mắt liền nảy sinh một suy đoán : Đối phương đang đứng dậy!

Da đầu tê rần, rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa, Trầm Ngân liền lập tức quay lưng, muốn thoái lui về sau. Thế nhưng, việc đưa lưng lại cho 'ác nhân', đó lại là một hành động vô cùng ngu xuẩn.

Y chỉ vừa chạy được hai bước, thì liền đã bị một đôi tay to lớn từ phía sau ôm chặt lấy, áp vào trên bàn gỗ ở bên cạnh, đem trà cụ bên trên đều quét hết xuống đất, khiến nước trà cùng mảnh sứ văng tung tóe khắp nơi.

"A!" Đau đớn rên rỉ, Trầm Ngân liền lập tức nhấc tay phản kháng. Thế nhưng, thiếu niên không có chút tu vi thường ngày, hôm nay lại đột ngột trở nên cường đại lạ thường. Hắn giơ tay, rất dễ dàng liền hóa giải chưởng phong của y, tiện đà còn bắt lấy hai bên cổ tay của y, áp ra sau lưng.

"Trầm Ô! Ngươi đang làm gì vậy? Thả ta ra!!!"

Lúc này, Trầm Ngân cũng đã có thể khẳng định, người đang áp ở trên lưng mình kia, nhất định chính là 'Trầm Ô' không thể sai được.

Mặc dù nhỏ tuổi hơn Trầm Ngân, nhưng bản thân 'Trầm Ô' lại cao lớn hơn y rất nhiều, gần như là có thể một vòng tay đem y ôm trọn. Thời khắc này, toàn thân hắn đều đang phát nhiệt, tựa như một cái lò lửa, cách một lớp vải vóc đều có thể đem y thiêu đốt.

Hắn áp ở trên người y, hơi thở thô trọng, nóng bỏng không ngừng phun vào bên tai y, khiến y toàn thân run lên, tim đập gia tốc, máu trong người đều sôi lên sùng sục.

"Ngươi thật thơm..." 'Trầm Ô' cúi đầu, mũi ở trên hõm cổ của y khẽ hít vào một hơi. Âm thanh khản đặc, như từ trong kẽ răng rít ra, rơi vào tai liền khiến người lông tơ dựng ngược.

Ba chữ mà 'Trầm Ô' nói ra, làm tim Trầm Ngân suýt chút liền ngừng đập. Y mở to mắt, nếu không phải cảm xúc này chân thật đến vậy, y thậm chí liền đã cho rằng chính mình đang nằm mơ.

Hắn...hắn thế mà lại nói y thơm...

Thất thần trong giây lát, nhưng rất nhanh, lý trí của Trầm Ngân liền đã trở về với nguyên bản của nó. Bởi vì lúc này, y có thể sâu sắc cảm nhận được, có một thứ gì đó vừa cứng lại vừa nóng, đang cọ vào bắp đùi của chính mình.

Trầm Ngân vốn cũng không phải là tiểu hài tử chưa trải sự đời. Chỉ trong nháy mắt, y liền đã đoán được đồ vật vừa năng vừa nhiệt kia là gì. Sắc mặt hết xanh lại đỏ, có sợ hãi, có kinh hách, y chỉ có thể hô lên, hòng đánh thức thiếu niên đã sớm mất đi lý trí kia :"Trầm Ô! Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết bản thân đang làm gì không?"

'Trầm Ô' đã hoàn toàn mất đi lý tính, căn bản sẽ không còn biết được Trầm Ngân đang nói gì. Hắn chỉ làm theo bản năng, muốn phóng thích, muốn tìm một nơi phát tiết chính mình...

Dần dần, hắn lại bắt đầu không thỏa mãn với việc cọ sát đơn thuần như vậy nữa. Hắn muốn càng nhiều hơn.

Vì vậy, dưới sự phản đối kịch liệt của Trầm Ngân, 'Trầm Ô' vẫn vòng tay ra trước eo của y, tìm tòi muốn cởi đai lưng của y ra.

"Không được, Trầm Ô, ngươi không thể như vậy, không được..." Đứng trước hắn, y cũng chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng. Bởi vì mất một lúc lâu vẫn không tìm được nút thắt trên đai lưng của y, hắn liền đã có phần gấp rút, trực tiếp dùng tay xé nát nó ra.

Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, kích thích thần kinh Trầm Ngân đến tê rần. Vướng bận bị trút bỏ, 'Trầm Ô' liền đã gấp không chờ được đem đống vải vụn này vứt sang một bên. Bắt đầu thoát bỏ váy dài của y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi