XUYÊN SÁCH NAM CHÍNH! ĐÃ ĐẾN LÚC ANH NÊN YÊU TÔI RỒI!


Kẻ mù mắt, còn mù cả tâm…
Kẻ mù ấy nói yêu em, cũng là lấy em trong lòng để nói, còn người trước mặt hắn là ai hắn cũng không biết.
Vì bất chợt tai họa đổ, Tưởng Tịch Diên bị tước đi ánh sáng, mắt không thể nhìn nhưng lại luôn cho rằng bản thân biết rất rõ người bên cạnh.

Trong khoảng tối tăm ấy hắn chỉ thấy được bóng dáng lờ mờ của một thiếu nữ, dường như là bóng dáng của người hắn yêu, hay chỉ là người hắn tưởng tượng, hắn cũng không thể xác định.
“Em là ai?”
“Đừng hỏi, đến khi anh sáng mắt, sẽ biết em là ai thôi.

Anh chỉ cần biết anh quen em, còn em yêu anh là được.”
Tưởng Tịch Diên chỉ nghe được lời đó từ miệng cô gái.

Hắn khi ấy không cố gặng hỏi, nhưng đã âm thầm ghi nhớ, tự nhủ với bản thân.

Chắc chắn khi hắn sáng mắt lại sẽ đền đáp sự chăm sóc của cô rồi mặc kệ Thẩm Dạ Nhu với mối hôn sự vô nghĩa do hai nhà sắp đặt.
“Chúc mừng cậu, chúng tôi đã tìm thấy giác mạc phù hợp cho cậu rồi.”
“May quá!”
“Đúng thật là may mắn, nếu để chậm trễ một thời gian nữa thì cậu sẽ mù vĩnh viễn mất.”
Khi ấy hắn nghe tin rất vui vẻ, nói chuyện thề non hẹn biển với cô gái:
“Anh sắp sáng mắt rồi, hãy cho anh biết danh tính của em nhé?”
“Được, khi ấy em sẽ đứng trước mặt anh, đợi anh nói yêu em!”

Tưởng Tịch Diên nghe được rất vui vẻ, chờ đợi ngoan ngoãn như một con cún con, mong đợi được ghép giác mạc mới.

Lại không biết ba mẹ hắn đã phải quỳ xuống dưới chân người con gái kia cầu xin.
“Dạ Nhu coi như hai bác cầu xin con, con hãy hiến giác mạc cho Tịch Diên đi, nếu không thằng bé sẽ mù mất.”
Đúng là có tìm được giác mạc phù hợp, nhưng người hiến giác mạc ấy lại trì hoãn việc hiến giác mạc cho anh.

Nhưng vì thời gian gấp gáp nên ba mẹ hắn phải cầu xin Thẩm Dạ Nhu giúp đỡ.
“Con giúp chúng ta đi, người hiến giác mạc sắp chết rồi, con chờ thêm một chút là có thể sáng mắt trở lại.

Còn Tịch Diên thằng bé chỉ còn hạn trong tuần này thôi.

Còn không được phẫu thuật nó sẽ mù mất!”
Thẩm Dạ Nhu không nghĩ gì đã đồng ý: “Bác đừng lo, con sẽ hiến giác mạc cho anh ấy.”
Thật tâm khi biết bản thân có giác mạc phù hợp với anh, cô đã xác định sẵn, nếu anh không tìm được giác mạc cô sẽ là người hiến nó cho anh.
“Đợi sau khi Tịch Diên phẫu thuật thành công, bọn ta nhất định sẽ không bạc đãi con đâu!”
Nghe được lời bảo đảm của ba mẹ chồng, Thẩm Dạ Nhu đã yên lòng mà hiến giác mạc cho anh.

Nhưng tiếc rằng mọi chuyện lại không thể diễn ra êm xuôi như thế.
Chuyện hiến giác mạc, Thẩm Dạ Nhu đã giấu cả gia đình.

Vì thế ngay sau khi cô phẫu thuật xong, cô phải cùng ông bà Tưởng về nhà thưa chuyện.
Và tiếp sau đó, tai họa đã đổ ập lên người ba bọn họ, một vụ tai nạn giao thông đã diễn ra, hai người đưa cô về vì ngồi phía trước bị thanh sắt nhọn đâm xuyên, chết ngay tại chỗ.

Còn Thẩm Dạ Nhu may mắn hơn đã thoát ra khỏi xe, trước khi cái xe ấy nổ tung…
Cô lúc đó mắt đã không còn nhìn thấy, không biết sự việc chỉ biết có tiếng nổ và sự nóng bỏng nhắc cô không được quay đầu mà phải cố hết sức bò ra nề đường.
Thẩm Dạ Nhu cuối cũng vẫn được cứu sống.

Nhưng cô rơi vào tình trạng nguy kịch do nhiễm trùng mắt, những vị y sĩ trong nước không thể chữa được cho cô, nên Thẩm gia đã lẳng lặng đưa cô sang Mỹ chữa trị, đồng thời kiếm một giác mạc mới cho cô.

Quá trình ấy chỉ có ba tháng, vậy mà Tưởng Tịch Diên lại không đợi cô về, hắn đã có nhân tình mới, cũng không còn nhận ra cô nữa, hắn thậm chí còn coi cô thành chướng ngại vật đáng bị loại bỏ.
“Thẩm tiểu thư, tôi và cô hủy bỏ hôn ước đi, chúng ta không hợp nhau.”
Bao mong chờ đã tan nát cả, Thẩm Dạ Nhu cố gắng nói cho Tưởng Tịch Diên biết cô là người đã chăm sóc anh, cũng là người anh nói lời yêu đương mật ngọt.

Nhưng đổi lại chỉ nhận được sự trào phúng và khinh thường của anh.
“Ngay sau khi tôi và gia đình tôi gặp chuyện, cô đã cấp tốc bay sang nước ngoài, còn không phải muốn trốn tránh mối hôn sự này ư?”

Rõ ràng nhà họ Thẩm đã không nói sự thật cho bên ngoài biết, vì sao Thẩm Dạ Nhu lại ra nước ngoài.

Bọn họ không muốn để lũ cảnh sát biết có cả sự có mặt của Thẩm Dạ Nhu trong buổi tai nạn lần đó, nếu để bị điều tra tới nhà họ Thẩm, thì mọi âm mưu bọn họ trù tính sẽ bị moi ra hết.

Cái chết của hai ông bà họ Tưởng hay cả vụ tai nạn xe của Tưởng Tịch Diên, đều là do một tay bọn họ tính toán.
“Không! Tất cả những lời hứa của anh trước đó với em anh đã quên rồi sao?”
“Hừ, đừng cố mạo danh người tôi yêu nữa.

Người đã ở cạnh tôi lúc tôi mù lòa cho tới bây giờ, chỉ có mình Lục Trâm mà thôi.”
Tưởng Tịch Diên ôm Lục Trâm kia vào lòng, đó là lần đầu tiên Thẩm Dạ Nhu biết tới Lục Trâm - người đã giả mạo cô ở cạnh Tưởng Tịch Diên suốt ba tháng ấy.
Thẩm Dạ Nhu như chết lặng khi thấy người từng nói lời mật ngọt với mình lại đi cưng chiều một người khác.

Cô không muốn buông tay, nhưng nói sự thật anh lại không tin, hết lần này tới lần khác bị Lục Trâm kia tính kế hại cô trở thành một kẻ ác độc không ai không biết.

“Tôi cảnh cáo cô, đừng tiếp tục ức hiếp Lục Trâm nữa.

Nếu không cô chết chắc!”
Thẩm Dạ Nhu bị Lục Trâm thao túng, dần dần cũng trở thành một người độc ác hiểm độc.

Cô nhìn người kia, không kìm nổi tức giận mắng lại:
“Đến khi anh chưa lấy tôi, Lục Trâm đừng hòng có ngày nào yên ổn.

Nếu anh còn không mau chóng thức tỉnh, thì sau đó tôi không cần động, một nhà họ Thẩm sẽ ra tay xử lý.”
Nhà họ Thẩm sau đó quả nhiên đã ra tay, bọn họ ép anh phải cưới Thẩm Dạ Nhu, còn hăm dọa:
“Anh không coi trọng Dạ Nhu, cũng phải coi mặt mũi nhà họ Thẩm, sau khi ba mẹ anh chết anh đã khó khăn vất vả với công ty nhà mình thế nào không phải anh không biết.


Trong tay chúng tôi còn 30% cổ phần công ty anh, thứ này sẽ do Thẩm Dạ Nhu nắm giữ.

Mối hôn sự này dù muốn hay không, anh cũng phải chấp nhận!”
Cuối cùng cô đã như ý nguyện, được làm người vợ bên cạnh anh.

Nhưng kết cục tốt đẹp cho sự cố chấp ấy, Thẩm Dạ Nhu bây giờ là người hiểu rõ nhất.
“Tịch Nhiên, con nói xem có phải mẹ thật sự sai rồi không? Nếu mẹ không ép buộc ông ấy, có phải chúng ta sẽ không rơi vào cảnh bất hòa như vậy không?”
Thẩm Dạ Nhu khóc nấc, mọi ấm ức khi đó bà trải qua đều kể lại cho Tịch Nhiên nghe.
Tịch Nhiên không chê phiền, còn học cách dỗ người khác:
“Đừng khóc, ông ta mù rồi mới không nhận ra mẹ.

Nếu ông ta đã không coi trọng mẹ, vậy mẹ cũng không cần phải đau khổ vì ông ta nữa.”
Thấy Thẩm Dạ Nhu còn chưa ngừng khóc, Tịch Nhiên lại tiếp tục vỗ về: “Ngoan, trước khi mẹ ly hôn với ông ta, con nhất định sẽ giúp mẹ trả đũa bọn họ.

Khiến cho bọn họ đau khổ gấp bội lần vì bao năm nay đã đối xử tệ với mẹ!”
Thẩm Dạ Nhu không nói được cứ khóc mãi trong lòng con gái.

Còn Tịch Nhiên im lặng cũng đã hạ quyết tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi