XUYÊN SÁCH NAM CHÍNH! ĐÃ ĐẾN LÚC ANH NÊN YÊU TÔI RỒI!


Xe taxi đi thẳng một đường, trời đã tối và Tịch Nhiên bây giờ chỉ còn một mình.

Tịch Nhiên đã sắp xếp cho mẹ cô một chỗ ở, còn bây giờ lại thẫn thờ bên cửa xe ô tô.
Thành phố bên ngoài quá đỗi xa hoa, quá đỗi chân thực, cô nhìn mãi cũng chưa tìm thấy điểm gì khác lạ.

Mọi chuyện vẫn đang xảy ra ở thế giới này, những tình tiết trong cuốn sách đã dần tiết triển nhanh hơn, nhưng không có tình tiết nào diễn ra như bản gốc cả.

Tịch Nhiên rõ ràng trông đợi điều đó, nhưng lại có một thứ cô lo ngại.
Rằng những chuyện được định bị thay đổi, liệu có xảy ra hiệu ứng cánh bướm không? Hiệu ứng cánh bướm là khi các hành động của mình dù là nhỏ nhất cũng tác động lên sự vật sự việc, làm thay đổi nó và sẽ mang đến những kết quả khác nhau.
Nếu lỡ hậu quả cô gây ra quá lớn, phá hủy cả thế giới này thì sao?
Cô không biết, nhưng dù có chuyện gì xảy ra, cô có bản lĩnh, chắc chắn có thể tự giữ mạng.

Chỉ sợ cô lo được cho mình chứ không thể lo cho người khác, Thẩm Dạ Nhu đáng thương như thế, cô càng không thể để bà ấy chết như trong cuốn sách ấy viết được…
Tịch Nhiên khi ấy đã quá mệt mỏi, khi vừa về đến cổng nhà cô chỉ muốn đặt lưng nghỉ ngơi ngay tức khắc.

Nhưng trong nhà không ít ruồi muỗi, bọn họ đi theo cô từ khi cô bước chân vào nhà, ồn ào đến lúc cô đã đặt lưng trên giường.


Bên ngoài cửa, tiếng cãi nhau, người đẩy người, bọn họ muốn gõ cửa phòng cô nhưng ai lấy cũng e ngại.
Tâm trạng lúc cô mới về vốn không tốt, bọn họ nào dám liều lĩnh phá quấy.

Nhưng bọn họ căm ghét Lục Cẩm Du, nên vẫn có người can đảm gõ cửa.
“Tưởng tiểu thư… cô còn thức không?”
Tịch Nhiên mặc kệ, định tâm ngủ, cô hôm nay không muốn phải quản bất kì ai cả.
Bọn họ rất kiên nhẫn, đứng ngoài cửa rất lâu, cũng ồn ào bên ngoài ấy rất lâu.
Giấc ngủ của cô bị lũ người này phá hủy toàn bộ rồi! Cô đứng dậy hất chăn qua một bên, phẫn nộ mở cửa.
“Các người có giải tán đi không? Hôm nay uống nhầm thuốc hết rồi à?”
“Tưởng tiểu thư ra rồi! Thật ra tôi có chuyện này muốn thưa...” Cô hầu gái kia đang tươi cười, ngẩng mặt nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Tịch Nhiên lại không dám nói nữa, “Tôi… tôi…”
Tịch Nhiên đang muốn nghe lại bị làm cho cụt hứng, cô trầm giọng:
“Nói!”
Cô hầu bị ánh mắt lẫn lời nói của cô dọa sợ, vì sợ phải đối mặt với Tịch Nhiên, cô hầu kia rụt rè nhắm tịt mắt, dùng một hơi nói hết cả câu chuyện:
“Chuyện là khi nãy khi Tưởng tiểu thư đi vắng Lục Cẩm Du đã tự ý vào phòng cô và lấy đi một cuốn sách ạ!”
Tịch Nhiên ngay lập tức tỉnh táo trở lại, cô quay đầu trở lại phòng, bấy giờ cô mới ý thức được căn phòng của mình đã bị lật tung lên.

Cô chạy vội tới chỗ ngăn bàn, quả nhiên cuốn sách cô để trong đó đã bị người khác lấy mất.
Bọn người hầu thấy cô đứng trầm luân trước căn bàn đã bị lật tung thì đắc ý lắm, bọn họ đang đợi Tịch Nhiên sẽ phát rồ rồi chạy tới chỗ Lục Cẩm Du, dạy cho cô ta một bài học như lần trước.
Nhưng lần này Tịch Nhiên điềm nhiên hơn hẳn, cô không như lần trước đạp cửa lao như bay tới chỗ Lục Cẩm Du để đòi lại sách, cô lần này rất nhẹ nhành, tới chỗ Lục Cẩm Du mở cửa phòng.
Lục Cẩm Du thấy cô vào thì vội vàng cầm cuốn sách ấy châm thẳng vào mồi lửa, đến khi Tịch Nhiên bước vào thấy cuốn sách đã cháy, Lục Cẩm Du mới giả vờ vô tội nói:
“Ôi! Cuốn sách cháy mất rồi này! Tôi không cố ý đâu.”
Tịch Nhiên trừng mắt nhìn, cuốn sách kia đã cháy, những đốm lửa đỏ bay trong không khí khiến cho sự căm phẫn của cô dâng trào.

Mùi tàn tro lan ra, kích thích sự hào hứng của lũ người hầu đang núp sau cửa hóng chuyện.

Nhìn cô thiếu nữ trong sáng đang nở nụ cười quỷ dị trước cuốn sách cháy đen, Tịch Nhiên đã sắn tay áo, buộc tóc lên cao.


Lục Cẩm Du không biết trông có vẻ đắc ý lắm!
Nhưng cô ta sẽ sớm không thể cười được nữa…
“Ngân Thương Duệ! Anh mau ra xem tôi làm gì cô gái đáng yêu của anh này!”
Tịch Nhiên lôi Lục Cẩm Du không mảnh vải che thân ra giữa phòng khách, quần áo của cô ta đã bị cô đánh nát, nằm la liệt trước sự cười đùa của lũ người hầu.
Đóa bạch liên được người ta yêu chiều này, hôm nay chính thức bị đánh không còn ra hình người! Mũi cô ta chảy máu dài, mắt sưng tím, tóc rối bù xù, làn da mịn màng cũng đã bị cô chấm hoa đen hoa đỏ.

Cô ta nằm giữa chỗ những người hầu đang xì xầm, đầu bị Tịch Nhiên nắm chặt không thể nhúc nhích, nhục nhã không thể tả.
Lục Cẩm Du khi này đắc ý không được nữa, thảm đến mức không thể thảm hơn.
Tịch Nhiên đánh cô ta xong còn đi khoe thành quả, cô chẳng sợ gì nữa rồi.

Dẫu sao trước sau gì Lục Cẩm Du cũng sẽ đi mách lẻo, vậy chi bằng cô đi trước một bước, thay cô ta báo tin, để xem Ngân Thương Duệ kia sẽ có động thái gì.
Ngân Thương Duệ mới đầu còn không thèm ra xem, phải mất nửa tiếng sau anh mới rục rịch bước ra khỏi phòng.
Trong khi cô gái bé nhỏ của anh ta bị đánh, anh ta lại thản nhiên đi tắm gội đầu? Khi ra còn quấn khăn tắm nữa, anh ta lỡ ra muộn rồi sao không ăn mặc chỉnh tề rồi hẵng ra ngoài? Đây có nên được cho là hành động khoe thân bất chấp không…
Tịch Nhiên nhìn anh không chớp mắt.
Nói đi cũng phải nói lại, công nhận thể hình anh ta rất đẹp, phần cô đọc được trong cuốn sách chưa có cảnh nóng, cuốn sách cũng chỉ qua loa miêu tả một chút về cơ thể anh.

Cô trước đó dường như chẳng tưởng tượng ra được Ngân Thương Duệ lại có cơ thể đẹp như thế.
Tưởng tượng xem nếu bị đống cơ bắp đó đè dưới thân, không chừng cô sẽ không kìm lòng mà cười mãn nguyện.
Tịch Nhiên tự nhiên nghĩ đến chuyện vớ vẩn ấy, thu lại ý nghĩ quay đi để giữ mặt mũi.


Những người không có mặt mũi xung quanh cô lại rất nhiều.

Đám nữ hầu mặt đỏ tía tai ngại ngùng nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tấm thân thể của cậu chủ.

Ánh mắt bọn họ thèm khát cứ như bị bỏ đói nhiều năm vậy…
Lục Cẩm Du khi này mới giở tuyệt chiêu mếu khóc của mình ra:
“Huhu, em không cố ý mà!”
Chà biết Ngân Thương Duệ bị làm sao, anh ta đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt bề trên một chút cũng không đặt Lục Cẩm Du kia vào mắt.

Tóc anh ta ướt nước vuốt ngược về sau, cảm tưởng như so với bình thường lại bảnh trai và lạnh lùng hơn hẳn để không nói là vô tình.
Ngân Thương Duệ sau một hồi thở dài, đành cất trạng thái Diệp Thanh Duệ của mình đi, anh ta không nên để ra biểu cảm như thế khi đứng trước mặt hai nhân vật nữ có tầm ảnh hưởng đến cốt truyện này.
Anh nhanh chóng bật mode Ngân Thương Duệ si tình ngu ngốc, chạy vội xuống chỗ cô ta ân cần.
“Ai làm em ra nông nỗi này?”
Tịch Nhiên khi này đã bỏ tay ra khỏi tóc cô ta, để cô tay bò về chỗ Ngân Thương Duệ.
“Hức hức, cô ấy đánh em, chỉ vì em lỡ tay đốt mất một cuốn sách của cô ấy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi